Cà Phê Đợi Một Người

Chương 45

"Thế nào là thế nào? Chẳng lẽ bà chủ cũng muốn hỏi em sao không thành đôi với A Thác." Tôi cười khổ, quen Trạch Vu lâu rồi nên cũng bị ảnh hưởng.

"Chị chỉ nghĩ rằng, một năm rưỡi trước, em không chỉ cứu một con chó chết chủ, mà còn tiện tay bốc được một quân bài ngon đó." Bà chủ cười cười, dạo gần đây chị bắt đầu mê món mạt chược.

"Đâu có phức tạp như vậy, em và A Thác chỉ thuần túy là bạn bè tốt thôi, kiểu bạn bè dạy em chơi bắn pháo thăng thiên bằng tay ấy." Tôi xách túi lên, đi ra phía cửa vẫy vẫy tay.

"Chị mà trẻ hơn mười tuổi, đảm bảo chị sẽ tranh giành A Thác với cô đấy." Bà chủ vẫy vay tay, đóng cửa quán lại.

So với những kỳ thi thử liên tiếp của năm lớp Mười hai, kỳ thi cuối học kỳ đầu tiên sau khi lên đại học tuy rằng không khó khăn mấy, nhưng vẫn có một thứ áp lực khó tả, tôi cũng nếm trải cảm giác bấp bênh khi lần đầu tiên trong đời nộp báo cáo để lấy điểm.

Bốn người trong phòng ký túc của tôi, trừ Niệm Thành lúc nào cũng thong thả ung dung, còn đâu đều bận rộn thi cử và nộp báo cáo, cùng hoạt động cuối kỳ ở câu lạc bộ trước Tết, câu lạc bộ leo núi của Tư Đình phải đi Bắc Phố cắm trại một tuần, câu lạc bộ hùng biện của tôi và câu lạc bộ tư duy biện luận của đại học Thanh Hoa kết hợp tổ chức đợt tập huấn mùa đông, Niệm Thành muốn cùng bạn gái đi Hàn Quốc nghỉ đông, tiền làm thêm ở quán cà phê vừa khéo đỡ đần được kha khá chi phí du lịch.

Còn Bách Giai, thì đã nắm được tay A Thác vào ngày cuối cùng của đợt thi học kỳ.

"Lúc cùng đi dạo quanh hồ Thanh Thảo, A Thác nói với tớ chuyện anh ấy sắp đi lính, nghĩ đến chuyện anh ấy phải đi nước ngoài hai năm, tớ thương cảm không kiềm chế được bèn nắm tay anh ấy. Bàn tay anh ấy rất to, rất thô ráp, còn run lên vì căng thẳng nữa." Bách Giai ngẩn người ra nhìn tay mình: "Tiếc là bọn tớ chỉ còn có nửa năm ở bên nhau."

Tôi nhìn cậu ấy, sự hụt hẫng nhiều hơn là niềm vui được nắm tay.

Người con trai mà cậu ấy khó khăn lắm mới thật lòng yêu mến, lại sắp sửa lìa xa cậu ấy, cách những mấy đại dương.

Tình yêu luôn đầy những thử thách, đáng tiếc, đại đa số mọi người đều thích đắm chìm trong biển tình, thảy đều cho rằng thử thách là thừa thãi, và tàn nhẫn nữa.

"Thật mong trước khi A Thác lên đường, có thể cho tớ một lời hứa hẹn. Tớ sẽ rất vui lòng ôm nỗi cô đơn đợi chờ." Bách Giai nhìn màn hình máy tính của tôi, đang ở đoạn A Thác lần đầu tiên dẫn tôi đi xem Tiểu Tài biểu diễn.

Cậu ấy đã đọc mấy chục lần mà vẫn không chán.

Kỳ thi cuối kỳ có đáng ghét thế nào đi chăng nữa, rồi cũng đến ngày kết thúc.

Sau khi tham gia đợt huấn luyện ba ngày của câu lạc bộ hùng biện, tôi tạm thời dọn về nhà nghỉ đông, lại phải chen chúc một phòng với ông anh trai. Bách Giai cũng thu dọn hành lý đơn giản quay về thành phố Đài Bắc với nhịp sống rộn ràng, trước lúc lên đường vẫn còn canh cánh không quên bộ tranh mới ghép được một nửa, cùng hơi ấm bàn tay A Thác. Tư Đình kết thúc đợt dã ngoại với câu lạc bộ liền vui vẻ quay về thành phố Liên Hoa xa cách đã lâu, còn dẫn theo cả anh bạn trai du học sinh không phải về Indonesia cùng hồi hương ăn Tết, chắc hẳn sẽ lại xảy ra rất nhiều chuyện mới mẻ.

Niệm Thành thì tạm biệt công việc ở quán cà phê, cùng bạn gái bay sang Hàn Quốc đang có tuyết rơi, trước khi đi còn vay tôi thêm mười nghìn đồng phòng khi cần kíp.

Còn Trạch Vu, anh chỉ được xếp vào hàng dự bị trên bảng danh sách của đại học Đài Bắc, nên đã khiêng một thùng mì gói vào để trong tủ văn phòng câu lạc bộ.

Suốt kỳ nghỉ đông, hằng sáng nếu không cùng A Thác, A Châu đi bơi sớm ở hồ bơi đại học Thanh Hoa, tôi lại dẫn Cà Rốt chạy tập thể dục trên con đường vòng quanh đại học Giao Thông; buổi chiều nếu bà chủ không lười nhác đóng cửa, tôi sẽ cùng Albus đến quán làm việc; muộn thêm chút nữa thì đến sân vận động cạnh chợ hoa xem A Thác và các thành viên trong câu lạc bộ patin chơi khúc côn cầu, hoặc đến văn phòng câu lạc bộ đọc tiểu thuyết, học bài với Trạch Vu.

May là, khoảng thời gian này Trạch Vu không rảnh rang kiếm bạn gái mới, mà tôi cũng càng lúc càng quen chia nửa bát mì với anh.

Lúc ở nhà, phát hiện ra đồ đạc của mình đa phần đều để ở ký túc xá, trong phòng toàn đồ của ông anh, tôi chợt dâng lên một cảm giác kỳ dị, như thể mình chỉ là khách qua đường ở đây. Cũng vì lần đầu tiên dọn ra ngoài ở, thời gian ở cùng người nhà giảm đi khá nhiều, mức độ nhẫn nhịn giữa mọi người bỗng lại tăng lên đáng kể.

Điều duy nhất khiến tôi khó chịu là, sau khi Tiểu Thanh lên đại học rồi dọn đến ở cùng A Thần, thư tín và điện thoại giữa chúng tôi càng lúc càng ít, kỳ nghỉ đông này cậu ấy cũng chỉ vội vội vàng vàng trở về ăn Tết, mới mùng bốn đã lại quay về đại học Thành Công tham gia cắm trại, tôi không quen với sự độc lập của cậu ấy, cứ nghĩ rằng mình lẽ ra nên được hưởng một số đặc quyền khác nhân danh tình bạn, nhưng lại thấy khó mở lời.

Có lẽ tình bạn cũng cần thử thách, chỉ có tình thân mới vững vàng bền chặt.

5

"Con gái, sao lên đại học nửa năm rồi mà không có cậu bạn trai nào thế?

Có phải làm thêm bận quá không?" Bố suốt ngày nhắc nhở tôi kiểu ấy, một ngày gặp nhau bao nhiêu lần thì nhắc nhở bấy nhiêu lần.

"Chuyện này với chuyện kia chẳng liên quan gì đến nhau cả." Trăm lần như một tôi đều trả lời thế.

"Đại học Giao Thông nhiều con trai lắm cơ mà. Chẳng lẽ mù hết rồi. Để đấy bố gọi điện cho hiệu trưởng của con."

Bố bật ti vi lên, nhanh chóng chuyển sang kênh chính trị.

"Bây giờ không phải đang có mốt kết bạn trên mạng hay sao? Con gái à, hay là lên mạng xem có thích đứa nào không?"

Mẹ vừa nấu cơm vừa nói lớn, chẳng buồn để ý bà Vương sống đối diện cửa sổ nhà bếp là một bà lắm điều, ngày mai không khéo lại đi buôn dưa lê khắp xóm.

"Bố, mẹ, đừng ép con bé nữa, nó cũng cố gắng đi giao lưu rồi! Hôm ấy con với bạn gái gặp nó đi dạo với con trai trên bãi cát ở Kỳ Đỉnh đấy, cũng lãng mạn lắm." Anh tôi cười ha hả đi tới, cầm một miếng bánh kem lên nuốt chửng.

Tôi trừng mắt nhìn ông anh mình, chỉ hận anh ta không bị đá ngay lập tức.

"Có cố gắng là tốt, có cố gắng là tốt rồi, tập trung cho kinh tế(2) là thực tế đấy!" Bố bắt đầu tập trung xem ti vi, tôi mới có thể thoát khỏi địa ngục các câu hỏi "Tại sao học đại học Giao Thông mà không có bạn trai?"

A Thác chưa bao giờ nói với tôi anh có thích Bách Giai hay không, tôi cũng không hỏi.

Bởi vì tôi chưa bao giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của Bách Giai.

Huống hồ, chõ mũi vào tình yêu của người khác xưa nay vẫn là hành vi ngu xuẩn nhất, bởi tình yêu ngay từ đầu đã có đáp án.

Nhưng A Thác rõ ràng bắt đầu khó hiểu khi thấy tôi bình chân như vại kiểu đó.

"Hôm đó Bách Giai đã nắm tay anh." A Thác nổi trên mặt nước, A Châu đang ở bên cạnh nín thở quạt nước.

"Em biết, cậu ấy có kể với em, còn hớn ha hớn hở nữa."

Tôi cười, dựa vào thành bể nghỉ lấy hơi.

"Em nói xem, liệu Bách Giai có thích anh không?" A Thác tóm lấy cặp chân mập ú của A Châu, giúp cậu ấy chỉnh lại tư thế.

"Không phải chứ? Anh thực sự không biết hay là đang giả ngây đấy!" Tôi vỗ một cái lên đầu anh.

"Tối hôm đó rất lạnh, bọn anh không đeo găng tay, biết đâu cô ấy nhất thời bị lạnh tay thì sao?" Vẻ mặt A Thác rất nghiêm túc.

Chẳng trách Bách Giai nói tay A Thác đang run rẩy, thì ra không phải là căng thẳng, mà tại trời lạnh.

"Một cô gái dù có lạnh chết cũng không tùy tiện đưa tay cho con trai nắm đâu, biết chưa hả? Đồ ngốc!" Tôi lại vỗ lên đầu A Thác một cái.

"Chậc!" A Thác gãi gãi đầu.

"Chậc!" Tôi nghiêng đầu.

"Thế nên Bách Giai thích anh." A Thác tỏ ra rất nghiêm túc.