Cà Phê Đợi Một Người

Chương 44

Khoảng thời gian này còn một khúc nhạc đệm xen vào, chính là Tư Đình có bạn trai, chẳng những thế lại còn là du học sinh người Indonesia nữa, sự khác biệt và hài hòa giữa văn hóa của dân bản địa Đài Loan cùng phong tục tập quán Indonesia trở thành chủ đề thú vị mà đám bạn cùng phòng chúng tôi nghe hoài cũng không hết.

Đêm giao thừa Tư Đình không về phòng ký túc, chính là vì đám người trong câu lạc bộ leo núi cậu ấy tham gia hứng chí phóng xe lên Đại Sơn Bối ngắm đom đóm, tuy rằng không đúng mùa thì con gì cũng chẳng ngắm được, nhưng nghe nói Tư Đình đã trông thấy ma nữ áo đỏ trên núi, coi như không uổng chuyến đi ấy.

Còn Bách Giai thì lại rơi vào vướng mắc.

"Tư Huỳnh, theo cậu thì tại sao A Thác không dẫn tớ đến tiệm giặt là ăn cơm, cũng không đưa tớ đến nhà anh xã hội đen xem phim, cả không đưa tớ đi xem anh chàng thi lại kia biểu diễn ảo thuật." Bách Giai đến quán cà phê, nằm bò ra quầy bar.

"Có lẽ không phải A Thác không dẫn cậu đi, mà là chưa dẫn cậu đi đấy thôi." Tôi đưa cho Bách Giai một cốc cà phê Ireland.

"Thế bao giờ thì anh ấy dẫn tớ đi? Mặc dù ở bên cạnh anh ấy không hề nhàm chán vô vị, nhưng cậu đi rồi mà tớ chưa đi, anh ấy thật là thiên vị." Bách Giai lầu bầu, bộ dạng đáng yêu ấy làm Albus chết mê chết mệt.

"Quá nửa là vì bức hình ghép đồ sộ ba nghìn miếng kia của cậu rồi, trước khi ghép xong, anh ấy không dám hẹn cậu đi làm việc gì khác!" Tôi cười cười, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

"Cũng phải!" Bách Giai uống một ngụm cà phê, nét mặt lộ vẻ tán thưởng.

"Có cần tớ hỏi hộ cậu không? Hay là nhắc nhở anh ấy?" Tôi hỏi.

"Chớ có làm vậy." Bách Giai lắc đầu, cậu ấy thích mọi chuyện tự nhiên, đây mới là điều cậu ấy vẫn luôn chờ mong.

Ống kính cắt cảnh về lại quán cà phê Đợi Một Người.

Bách Giai ăn bánh quy, len lén chỉ vào chiếc bàn tròn nhỏ sau lưng cậu ấy, dùng ánh mắt hỏi tôi thế là thế nào.

Bên bàn tròn nhỏ, bà chủ cùng người đàn ông trung niên chán chường đã nghiện chịu khổ chịu sở đang ngây người ra nhìn nhau, giữa hai người để một quả dừa rỗng, bên trong quả dừa dập dềnh một thứ thức uống nghe nói được gọi là cà phê, cảnh tượng kỳ dị vô cùng.

Người đàn ông trung niên ấy đã kiên cường ngồi ở cái bàn nhỏ kia được một tháng, ngày ngày đều đến, ngày ngày đều gọi cà phê Bà chủ đặc chế, nhưng lại chẳng hề có ý muốn cưa cẩm bà chủ, vì ông ta tiếc chữ như tiếc vàng, hình như chỉ đến để chịu khổ vậy.

"Hơn một tháng rồi, ông này nếu không phải vị giác bị tê liệt, thì chắc là định tham gia trò tự ngược đãi bản thân trên chương trình TV champion, đến đây để rèn luyện lần cuối cùng, dù gì thì gì, tóm lại đều bất bình thường." Tôi nói bằng giọng chắc chắn mười mươi.

"Cậu cảm thấy người đàn ông mặt mũi nhàu nhĩ kia liệu có phải chân mệnh thiên tử của bà chủ không?" Bách Giai chính là độc giả trung thành của tôi.

"Nghiệt duyên." Albus đi qua sau lưng tôi, lạnh lùng buông lại một câu.

"Albus! Cho anh cà phê Ba món tươi xào nóng đi." Vua gọi lung tung gọi ầm lên từ chỗ ngồi.

"Cũng là nghiệt duyên." Tôi cười nói.

3

Chương năm mươi rồi, tính ra, những hồi ức tôi tích lũy được trong khoảng thời gian này đã lên đến hơn chín mươi nghìn chữ.

Nhưng rất tiếc, tình yêu của tôi vẫn chưa bắt đầu.

Nếu nói tất cả hẵng còn đang lắng đọng, thì tôi chỉ có thể chờ đợi, giống như A Thác từng nói vậy.

Nhưng có một số chuyện chạy còn nhanh hơn, kỳ quặc hơn cả trí tưởng tượng của tôi.

"Đồ ngốc!" Anh Bạo ôm chị bạn gái bên cạnh, mắng Tom Hanks đang chạy không ngừng nghỉ trên màn hình.

"Forrest Gump vốn là đồ ngốc mà?" Tôi cằn nhằn đáp lời. A Thác thì đã ngủ lăn ra bên cạnh rồi.

"Anh nói em là đồ ngốc ấy." Anh Bạo trừng mắt lên nhìn tôi.

"Em?" Tôi trừng mắt lại, lăn lộn hơn một năm ở đây, tôi chẳng còn non gan nữa.

"A Thác khá lắm, sao em không cặp với nó? Hai đứa xứng đôi lắm mà! Để anh giúp hai đứa chủ trì công đạo!"

Anh Bạo nói, chị gái kia véo anh ta một cái: "Việc của người ta, anh quản gì mà lắm thế!"

"Thì đó." Tôi lắc lắc đầu, đúng là có lý mà không nói cho rõ được.

"A Thác sắp đi lính rồi hả? Sao không thi vào viện nghiên cứu như người ta. Bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học chen chúc đầy trên phố kia kìa!" Chú Kim Đao xiên một miếng thịt mỡ cho vào đĩa của A Thác.

"Khỏi cần thi làm gì, đi lính cho sớm rồi xuất ngũ kiếm tiền hơn chứ! Kiếm tiền sớm thì lấy vợ sớm mà!" Vợ Thiết Đầu cũng tán thành.

"A Thác không thi sĩ quan dự bị, nói là muốn tham gia nghĩa vụ ngoại giao, sang các nước châu Phi làm ruộng, chú nói xem anh ấy có kỳ quặc hay không chứ!" Tôi xòe hai tay ra, tỏ ý chẳng biết làm gì với A Thác.

"Đàn ông con trai ra ngoài ngắm thế giới hay chứ! Đi châu Phi làm ruộng cũng là sự lãng mạn của đàn ông mà." Thiết Đầu vỗ vỗ lên đầu mình, võ công Thiếu Lâm tự cũng là sự lãng mạn của anh ta, anh ta chính là loại người ngốc nghếch hăng hái khổ luyện nghiêm túc dựa theo thứ bí kíp võ công vớ vẩn ế chỏng ế chơ ngoài chợ.

"Có gì đâu, chỉ là cảm thấy có thể đi nước ngoài sống hai năm miễn phí, cơ hội rất hiếm có. Vả lại còn là châu Phi nữa." A Thác bám chặt vào mặt bàn, lại gắp thêm một miếng đùi lợn nữa.

"Đúng thế, đúng thế, vé máy bay đắt lắm mà." Tôi thấy rất tức cười.

"Có điều nếu thế thì chúng ta phải lâu lắm mới gặp lại nhau ấy nhỉ." Nhất định phải làm một bữa chia tay thật hoành tráng mới được!" Thím Kim Đao châm lửa vào một món ăn, ánh sáng xanh liền bừng lên, quả không hổ là món ngon kỳ dị nhất của buổi tối ngày hôm nay: Rết chọi Đông Pha kiểu Hỏa Vân tà thần.

"Có phải là không quay về nữa đâu! Nhưng mà chú thím không được chuyện nhà đâu đấy, không cháu về lại không kiếm được chỗ ăn, hì hì." A Thác cười khì khì, đôi đũa không ngừng nghỉ giây phút nào.

"Phải rồi A Thác, sao chẳng bao giờ mày gắp cho Tư Huỳnh miếng thịt nào thế? Mày nom con bé gầy nhom thế kia, không ăn nhiều lên, làm sao đợi được mày những hai năm? Mau mau dùng món Lợn Coca núi tuyết của thím đây mà hối lộ cái miệng người ta đi kìa!" Thím Kim Đao châm chọc.

"Hì hì, người muốn đợi A Thác có phải cháu đâu mà."

Tôi đành phải bán đứng Bách Giai.

"Em yên tâm, nếu A Thác dám bỏ mặc em, anh sẽ dùng Thiết đầu công húc chết cậu ta!" Thiết Đầu nghĩa khí tràn trề nói.

Tôi suýt chút nữa ấn cả bàn tay lên cái đầu trọc của anh ta.

"Anh vẫn luôn lấy làm lạ, lâu như vậy rồi, sao hai người vẫn không đến với nhau nhỉ?" Tiểu Tài tóm trong nách ra một con chuột lang, đặt vào bàn tay tôi.

"Sao mọi người ai cũng nói vậy thế?" Tôi vuốt ve chuột lang, hoàn toàn không nhìn rõ Tiểu Tài đang cởi trần trùng trục làm sao biến nó ra được. A Thác đang ở dưới nhà đánh cờ tướng với bác Dũng.

"Vì vốn dĩ là thế mà. Không tin hả? Gảy bừa lên xương sườn anh mà xem?"

Tiểu Tài ưỡn ngực lên, bảo tôi thò tay búng vào xương sườn gầy nhom của anh ta.

Tôi búng bừa một cái, Tiểu Tài ngậm chặt miệng, nhưng lại phát ra một tiếng phím dương cầm lảnh lót.

"Phúc ngữ(l)? Anh tự học được phúc ngữ à?" Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tuy rằng không hiểu sao việc tôi và A Thác có nên đến với nhau hay không lại có quan hệ với việc búng vào xương sườn của Tiểu Tài.

"Đúng vậy, sang năm anh sẽ tham gia đại hội biểu diễn của các quái nhân tổ chức ở Los Angeles bên Mỹ, nếu giành được giải thưởng lớn, anh sẽ trở thành người quái dị nhất thế giới đó." Tiểu Tài dương dương đắc ý nói.

4

Những lời trên đây đều chẳng tính là gì, bởi vì bọn họ đều là bạn tốt của A Thác.

Những người cùng làm trong quán cà phê mới thực sự khiến tôi kinh ngạc.

"Em gái, cậu A Thác kia thế nào rồi? Gần đây hình như thường trông thấy cậu ta đến quán với bạn cùng phòng của em Bà chủ thuận miệng hỏi tôi trước khi đóng cửa quán, đồng thời giúp tôi gói bánh kem còn thừa lại, chị biết hôm nay tôi sẽ về nhà, nên bảo cầm về cho ông bố mãi mãi không bao giờ giảm béo của tôi ăn.