Cà Phê Đợi Một Người

Chương 23

2

Tôi và A Thác trông tiệm giặt là không công bốn mươi phút, nói thực lòng, chỉ nhờ tiếng u u đinh tai nhức óc của máy giặt mà tôi đã đủ đầu váng mắt hoa rồi, A Thác còn bắt đầu nói mấy chuyện người ngoài hành tinh với tôi, thực tình là tôi không tin trên đời này có người ngoài hành tinh cho lắm, thế nên đầu lại càng thêm váng vất.

"Em tin trên đời có chuyện thế thật không? Hồi trước anh có người hàng xóm suốt ngày nói xung quanh ông ta lúc nào cũng có đủ thể loại người ngoài hành tinh đi qua đi lại, thoạt đầu tất nhiên là anh không tin rồi, nhưng ông ta vẫn cứ nói mãi nói mãi như con chim cúc cu ấy, nào là người hành tinh Trứng Cuộn trông giống hệt kem trứng cuộn. Mẹ Donald này, người hành tinh Cứu Hỏa ăn mặc giớng như lính cứu hỏa này, người hành tinh Dưa Hấu thích tặng quà sinh nhật cho người ta này, hoa mày chóng mặt, nói cho đầu óc anh cũng biêng biêng luôn? A Thác thở dài, song ánh mắt lại rất đắc ý: "Nhưng mà cuối cùng anh đã tin rồi?

"Anh thực sự rất lương thiện." Tai vỗ vai á Thác, mặc dù tôi cũng rất lương thiện, sẵn lòng nghe anh ta nói nhảm.

Không lâu sau, ông chồng chết tiệt mà thím Kim Đao nhắc tới quay vể, thấy gương mặt mới là tôi, chú ta có vẻ rất vui, sảng khoái đóng cửa tiệm, hò hét rủ chúng tôi cùng ăn bữa tối!

"Hôm nay chỉ có cháu với bạn đến thôi à?" A Thác muốn ngăn chồng thím Kim Đao kéo cửa sắt xuống.

"Cả Thiết Đầu nữa, nhưng Thiết Đầu có chìa khóa sẽ tự mở cửa!" Chú Kim Đao hờ hững như không.

"Thiết Đầu là ai thế?" Tôi thuận miệng hỏi.

"Còn Thiết Đầu nào nữa Tất nhiên là Thiết Đầu ở quán karaoke Thiếu Lâm Tự rồi!" Chú Kim Đao cười hì hì, tôi đầu hàng.

Lên tầng hai của tiệm giặt là, không gian bài trí khác hẳn tầng một làm tôi kinh ngạc hết cỡ.

Sàn gỗ tự nhiên màu sẫm, trên hai nhóm tường tỏa ra ánh đèn halogen màu vàng nhạt ấm áp, một chiếc bàn gỗ hạch đào hình bầu dục dày dặn, một bức tranh lớn như kiểu do trẻ con bôi nguệch ngoạc trong lúc chơi đùa treo lơ lửng dưới trần nhà.

Bài trí đơn giản, bầu không khí đơn giản.

Quan trọng nhất là, năm khay đồ ăn nắp bạc lấp lánh, cùng cả mấy bộ dao đĩa kiểu Tây được bày biện ngay ngắn.

"Lịch sự thế cơ à?" Tôi trầm trồ kinh ngạc.

"Tất nhiên rồi, một tuần thím Kim Đao chỉ vào bếp có một lần thôi, những lúc khác toàn là chú Kim Đao nấu linh tinh, không thể ăn được. A Thác nói, đoạn giúp tôi kéo ghế, coi như cũng có chút phong độ quý ông.

"Đừng đợi Thiết Đầu nữa, chúng ta bắt đầu thôi, ha ha!" Chú Kim Đao cười hì hì, cầm muôi canh gõ mạnh vào nắp khay thức ăn.

Thím Kim Đao mặc tạp để trắng bước ra khỏi bếp, tay cầm một chai rượu vang đỏ, cười còn giống Phật Di Lặc hơn cả Phật Di Lặc.

"Không đợi được nữa à? Hai chục năm rồi, vậy mà lần nào cũng không đợi được Thím Kim Đao cười tình tứ hết sức, chẳng biết đã kẻ mắt từ bao giờ.

"Món ăn của em cũng giống như em vậy, mỹ vị trần niên hai mươi năm, vẻ phong tình chẳng hề suy sút, phải không Chú Kim Đao dạt dào tình cảm, toàn thân tôi nổi da gà.

Quả là một cặp vợ chồng khiến người ta buồn nôn muốn chết!

"Hôm nay ăn gì vậy? Không được khiến bạn cháu thất vọng đâu đấy nhé!" A Thác vỗ vỗ tay, tôi đành miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt chờ mong.

"Thằng nhãi kia, đồ ăn của thím đã bao giờ khiến mày phải thất vọng chưa?"

Thím Kim Đao cười khành khạch, sau đó lần lượt mở từng cái nắp màu bạc đậy đổ ăn ngon lành.

Món đầu tiên, đẹp đẽ lóa mắt, khiến tôi cảm giác được âm thanh của đồng tử mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

Bảy loại hoa quả được sắp xếp theo vị trí ngũ hành của năm loại màu sắc với thịt gà thái vụn và khoai tây nghiền làm nền.

"Thịt nguội kỳ ảo Ngũ sắc thất quả nghênh kê!" A Thác hưng phấn kêu lên.

Hai tay thím Kim Đao và chú Kim Đao giơ lên quá đầu, chụm thành một vòng tròn, xác nhận đáp án đúng.

Món thứ hai, mùi thơm nồng nàn, khứu giác của tôi bị chinh phục trong nháy mắt, cả ngón tay cũng cảm thấy tê dại.

Nửa con gà được chặt ra rất chuẩn, cùng với một con cá rô phi cũng được mổ xẻ gọn gàng xếp thành hình Thái Cực, mùi thơm điếc mũi cuốn cuộn ùa đến như sóng biển dâng trào.

"Đợi đã! Không ngờ lại là Gà đấu rô phi thập hương nhuyển cân tán à!"

A Thác trầm trồ khen ngợi, tựa hồ đã mười năm chưa được ăn cái món tên gọi quái dị tào lao này vậy.

Món thứ ba, đậm đà ngào ngạt, chỉ nhìn thôi cũng có thể thưởng thức được sự mê hoặc hấp dẫn tầng tầng lớp lớp phía sau mùi hương nồng đậm ấy.

Tôi trông món này có vẻ là sườn cừu (hoặc sườn bò) nướng rưới nước xốt màu xanh lục, dừng kèm các loại rau quả xanh.

"Hôm nay đúng là có lộc ăn, Tư Huỳnh, em đoán xem món này tên gì?" A Thác mời tôi đoán, đáng tiếc tôi lại không có thiên phú đoán bừa.

"Em nghĩ chắc là Tam dương khai thái Thanh Hải Vô Thượng sư à." Tôi nói ra một câu bản thân cho là tức cười.

Gần đúng rồi, đây là ca khúc đầu tiên trong album Đen xanh đỏ tình yêu, Đời cô gái chăn cừu".

Chú Kim Đao khen ngợi tôi, đáng tiếc là tôi cố gắng nghĩ mãi cũngkhông ra hai cái tên này tại sao lại gần giống nhau.

Món thứ tư, nhuệ khí ngất trời, tôi dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết đây nhất định là món bắt buộc phải có trong các buổi yến tiệc của cao thủ võ lâm.

Măng tươi chĩa lên tua tủa, xốt trắng lai láng như nước chảy mây trôi, đậu xanh và củ cải đỏ được bày theo Thiên Cương Bắc Đẩu trận hộ pháp ở giữa.

"Lợi hại, lợi hại, quả không hổ là món măng Tung hoành thiên sơn vạn thủy."

Một người đầu trọc vừa vỗ tay, vừa từ dưới nhà đi lên.

"Anh càng ngày càng lợi hại đấy! Chẳng cần nhìn cĩng ngửi ra được!"

A Thác nhìn người đầu trọc, đây nhất định là Thiết Đầu thần bí có chìa khóa vào nhà thím Kim Đao rồi.

"Quá khen quá khen, võ công Thiếu Lâm tự, một phép thông vạn phép, trăm huyệt toàn thân đều khai thông, mũi cũng thông rồi."

Thiết Đầu giọng sang sảng, chỉ thiếu mỗi cầm hoa mỉm cười(4). Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nở nụ cười thân thiện.

Tôi cũng cười, thật chỉ muốn giới thiệu người thính mũi này làm quen với một người thính mũi khác là Albus, để hai bên cọ xát một phen.

Theo phép quy nạp, những người thính mũi đều là bậc kỳ tài có công năng đặc dị, ví dụ như Thiết Đầu, Albus, và cả Sở Lưu Hương danh tiếng lẫy lừng nữa, có lẽ tôi cũng nên đi luyện mũi mình, để xem thi đại học kết quả có tốt hơn tí nào không.

"Món thứ năm, ai nói ra được tên, tối nay bà thím này không thu tiền của người đấy."

Thím Kim Đao cầm muôi múc canh gõ lên nắp đậy, chúng tôi đều làm ra vẻ chống mắt mongchờ.

Nắp bạc mở ra, bên trong là một bát canh.

Nước canh trong vắt, nhưng lại có một vạt đỏ, cà chua và cá chình nhẹ nhàng cuốn lấy nhau. Con cá chình tựa như đang mỉm cười, hẳn là rất hài lòng được chôn chung với cà chua.

Thiết Đầu lộ vẻ khỏ xử, lắc đầu quầy quậy. A Thác trầm ngâm do dự, cặp mắt lúc mở to lúc lại híp vào.

Món ăn này chắc rất hiếm khi được đưa ra.

"Để tôi đoán xem nào, cà chua và cá chình, Giữa người với trời mãi không có chuyện yêu đương?"Thiết Đầu cắn ngón tay, trả lời tầm bậy tầm bạ.

"Để cháu thử xem, chắc là Cà chua phẫn nộ cá chình không chịu nói lý rồi!"

A Thác hừng hực khí thế, đây là vẻ mặt có chủ kiến nhất của anh ta mà tôi từng trông thấy.

Đáng tiếc, tôi không nhận la rốt cuộc cà chua phẫn nộ ở đâu?

"Theo em thấy thì là Cá chình vẫn ở đây, mấy độ tịch dương hồng. Tôi cũng không chịu lép vế.

"Trả lời đúng rồi! Chính là Cá chình vẫn ở đây, mấy độ tịch dương hồng!"

Thím Kim Đao kêu lên, chú Kim Đao vỗ tay đôm đốp.

Tôi ngẩn người ra, chuyện này quả là hết sức ly kỳ.