"Thế mới nói, anh thua Albus cũng không cần cảm thấy ngại ngùng gì cả."
Tôi khuyên giải A Thác.
"Anh đã bao giờ cảm thấy ngại ngùng đâu, chính Loan Loan thì có, từ lúc cô ấy ở bên Albus bèn không liên lạc với anh nữa, làm anh rất buồn." A Thác nhún vai, cười méo xệch.
"Chắc cô ấy thấy có lỗi với anh đấy, vậy nên khôngphải không liên lạc với anh, mà là không dám." Tôi suy đoán theo lẽ thường.
"Anh nghĩ cũng phải, nên lại càng tự trách mình. Loan Loan ở bên anh hơn một năm, vậy mà anh không thể làm cô ấy hiểu mình, hiểu rằng anh không hề giận, cũng không muốn oán trách cô ấy. Anh chỉ muốn tiếp tục làm bạn với Loan Loan thôi, xét cho cùng, quan hệ giữa người với người cũng không nên mong manh như thế, bảo chấm dứt là chấm dứt luôn." A Thác vỗ vỗ lên mặt, nói: "Vì vậy anh đã bị đá rất triệt để, rất thất bại. Đến tặng quà sinh nhật cũng phải nhờ người ta đưa giúp."
Tôi uống hết cốc sữa, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giữa người với người, thực sự không nên mong manh đến thế.
Nhưng giữa tình nhân với tình nhân, lại thường phải tan vỡ đến triệt để mới có thể phóng thích lẫn nhau.
A Thác vẫn chưa hiểu. Tôi cũng là nhờ đã xem cả một hòm tiểu thuyết ái tình nên mới hiểu được trước tuổi vậy thôi.
Chú thích: (1) Tức Trần Thủy Biển, tổng thống thứ 22 của Đài Loan.
(2) Một loại nước uống bổ sung năng lượng sản xuất bởi công ty Sanyo Pharmaceutical ở Cao Hùng, Đài Loan.
(3) Xuân tửu là truyền thống tụ tập đón mừng năm mới, thông thường có uống rượu chứ không phải là một loại rượu.
(4) Bộ phim này có tên tiếng Anh là Crazy Love, sản xuất năm 1993, do Roman Cheung đạo diễn, là một phim có nhiều cảnh nóng.
(5) Phiên bản Đài Loan của tạp chí manga Shonen Jump.
(6) Tức cà phê Tres Riot từng được nhắc đến ở trên.
(7) Một bộ phim truyền hình dài 50 tập của Đài Loan.
(8) Nhân vật chính trong series manga Mazinger Z, được dịch ở Đài Loan với tên Người máy Vô Địch Thiết Kim Cương.
Chương 6: Tiệm giặt là và rạp chiếu phim
Mé ngoài cánh tay phải anh ta xăm một con thanh long đang nhe nanh múa vuốt, mé trong cánh tay phải lại xăm Lục tự Đại Minh chú: "Án ma ni bát mê hồng". Hai thứ này hợp lại, ý tứ đại khái là một loại ma pháp hắc đạo có khả năng công kích lẫn phòng thủ.1
Sáng sớm tỉnh dậy, anh tôi đã nằm trên giường ngủ say như heo chết.
Ông anh tôi không chỉ làm thêm để dành một món tiền trả khoản vay đóng học phí, mà còn muốn mua một chiếc ô tô cũ tập lái, anh ta bảo cứ lái xe của bạn cũng ngại, vả lại ngộ nhỡ va đυ.ng hỏng mất cái gì thì vừa phải đi sửa vừa phải xin lỗi, chẳng bằng mua một chiếc xe của chính mình cho yên tâm thoải mái. Vì vậy, cuối tuần tôi và anh trai gần như không chạm mặt nhau, nghĩ lại thì tình cảnh của anh ta cũng thê thảm lắm.
Tôi đi xuống nhà, bố mẹ đang ở trong phòng khách làm việc nhà.
"Con gái, con có bạn trai rồi à?" Bố tôi nói đùa.
"Vớ vẩn." Tôi mở tủ lạnh, rót sữa tươi vào cốc coi như bữa sáng.
"Con tự đi mở cửa mà xem, bạn trai đưa quà đến rồi kia kìa." Mẹ tôi cũng cười rất kỳ lạ.
"Mới sáng sớm đã làm ra vẻ quái dị rồi, có phải nhà Simpson (1) hay gia đình Addams đâu mà." Tôi cầm cốc thủy tinh vừa uốngvừa đi ra mở cửa.
Chiếc xe đạp cũ kỹ của tôi đã dựng ngay ngắn trước cửa nhà.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra, khỏi cần phải nói, lớp xe cũng được thay mới rồi .
"Hả? Thế này là thế nào?" Tôi lập tức nghĩ đến A Thác, cái anh này chắc không đến nỗi thừa hơi giúp tôi sửa xe đạp xong rồi đạp về đây đấy chứ! Hết sức đáng ngờ, đặc biệt là tối qua anh ta còn cố ý hỏi xem nhà tôi là nhà nào.
Vấn đề là, tôi đã khóa vào rồi cơ mà!
"Anh chàng khách quen của quán cà phê kia có ý với con gái nhà chúng ta rồi đấy!" Bố nói với mẹ, giọng rất to.
"Bọn trẻ bây giờ đúng là muốn quản cũng không quản nổi, lãng mạn bừa bãi quá nhỉ?" Mẹ trả lời bố, đúng là một đôi trời sinh.
Tôi vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng A Thác giúp tôi đạp xe về, đúng là cũng bớt được khá nhiều phiền phức.
Chập tối, A Thác đi xe máy đến quán net đón tôi, tôi cảm ơn anh ta trước, sau đó bắt đầu trách anh ta sao rỗi việc như vậy.
Câu trả lời của A Thác rất đơn giản, anh ta nói mình vừa vào học, nhàn rỗi không việc gì làm, lại có thói quen tập thể dục trước khi ngủ, nên khuya hôm qua đã dắt xe đến trước hàng sửa xe quen thuộc, dán mảnh giấy nói cần thay lốp mới, sáng sớm ra lại giúp tôi đạp xe về trước cửa nhà, sau đó lên xe buýt trở về chỗ ngủ.
"Hàng sửa xe quen? Dán mảnh giấy?" Tôi không tin, dán mảnh giấy là người ta sẽ tự động sửa xe đạp cho chắc.
"Ừ, anh biết mở khóa xe đạp cũng là do họ dạy đấy, rất đơn giản, em muốn học anh có thể dạy em." A Thác nói chuyện rất ngay thẳng, như thể những điều mình nói là lẽ đương nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất quái dị.
Mười phút sau, A Thác chở tôi đi qua đường hầm, chui vào một ngõ nhỏ, sau đó lại rẽ vào một cái ngách bên trong ngõ. Cuối cùng, dừng lại bên ngoài một tiệm giặt là tự phục vụ.
Rốt cuộc tôi cũng biết thím Kim Đao là ai.
"A Thác! Đến giặt quần áo hay là ăn cơm."
Giọng thím Kim Đao rất lớn, bộ dạng trông như quản giáo trưởng trong nhà ngục nữ.
"Thím Kim Đao! Hôm nay là Chủ nhật! Thím không định bảo cháu là tính không vào bếp đấy chứ!"
Giọng A Thác cũng to lên theo, vừa nói vừa cười.
"May mà mày vẫn còn nhớ đấy, cũng có lộc ăn lắm, ấy? Cô bé bên cạnh mày là..."
Thím Kim Đao để lộ chiếc răng vàng lấp lóa, tò mò xoa xoa đầu tôi.
"Bạn cháu, vừa mới quen chưa lâu, tên là Tư Huỳnh."
A Thác vỗ mạnh lên vai tôi, khiến tôi có cảm giác nội lực của A Thác sắp đánh cho mình sụm ra luôn.
"Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng." Tôi bổ sung, tuy rằng thần hồn đã hoàn toàn đờ đẫn.
Thím Kim Đao là bà chủ của một tiệm giặt là.
Đúng đấy, đúng đấy, rất xin lỗi bạn không nghe lầm đâu, bọn tôi đến một tiệm giặt là ăn cơm. Tôi gần như ngớ người ra.
"Vậy mày với bạn gái giúp thím trông tiệm một lúc nhé, lão chết tiệt nhà thím vẫn chưa về, thật là chẳng nể mặt bà vợ này chút nào." Thím Kim Đao sau đó lại chửi đổng mấy câu, rồi một mình đi lên tầng, để lại những tiếng "u u u u..." liên tu bất tận của dàn âm thanh lập thể máy giặt.
"A Thác?" Nét mặt tôi hẳn là rất ngốc rất ngốc.
"Ừm." Vẻ mặt A Thác lại giống như Armstrong vừa lên Mặt trăng.
"Trong tiệm giặt là? Anh muốn mời em ăn tối trong tiệm giặt là." Tôi túm lấy cánh tay A Thác lắc mạnh, muốn lắc cho đầu óc anh ta trở lại dải tần số của người bình thường.
Tôi vốn tưởng rằng tối nay có thể đến những nơi như Matador hay Ponderosa ăn một bữa no nê, dẫu sao thì ơn tái tạo cũng quý báu như vậy kia mà, không khéo còn được hưởng thụ cả dịch vụ cao cấp của nhà hàng lớn, bét nhất bét nhất, thì cũng phải là Dominos Pizza bố đói con đói con đói hay là Noble mới phải chứ.
"Không phải tiệm giặt là! Mà là thím Kim Đao!" Vẻ mặt A Thác không chỉ đắc ý, mà còn cười như Châu Tinh Trì vớ được bài Thùng phá sảnh(2).
"Ừ, thím Kim Đao." Mặt tôi nhất định đang xị ra, suýt chút nữa không bật nổi ngón tay cái.
"Tài nấu ăn vô địch Tân Trúc, mười hai năm trước đã có biệt hiệu là Mỹ nhân nhà bếp - thím... Kim... Đao...!" A Thác kêu toáng lên, thiếu điều rút ngay trong túi ra bài Thùng phá sảnh ăn đứt cơ tất cả các loại bài sảnh khác.(2)