Cà Phê Đợi Một Người

Chương 18

Toàn thân anh trai tôi run lên vì cười.

"Xuân tửu có phải rượu đâu! Anh nghiêm túc cho em!"

Tôi đấm một phát lên chăn bông.

"Được rồi, được rồi, loại đồ uống thích hợp nhất cho thiếu nữ đang mơ mộng yêu đương, tất nhiên là nước đào ép tràn ngập hương vị tình yêu quảng cáo trên ti vi rồi, Lý Lệ Trân chẳng phải đã đóng một bộ phim gọi là Mùa đào mật chín (4) đấy à! Chính là ý này đó." Vẻ mặt ông anh tôi rất nghiêm túc.

Nghiêm túc đến mức tôi rất muốn gϊếŧ anh ta luôn.

Người mẹ sinh tôi ra trên đời đương nhiên cũng không thể bỏ qua.

"Mẹ, nếu mẹ nhất định phải sinh ra một loại đồ uống, mẹ sẽ sinh ra loại nào?"

Tôi đang trong bếp giúp mẹ thái củ cải.

"Bố con nói rồi còn gì. Whisbih ấy." Mẹ tôi trả lời mà không hề để tâm, đoạn đậy nắp nồi lại, mùi thơm lan tỏa.

Whisbih. Tôi rất kinh hãi, gần như không nói được lời nào.

"Bố con muốn thì mẹ sinh cho ông ấy thôi." Mẹ trả lời, giọng điệu ngọt ngào, nhưng nội dung lại tàn khốc.

Xem ra, không ngờ anh trai lại là người tử tế với tôi nhất trong cái nhà này.

Thế nhưng, mặc kệ là Whisbih hay nước đào mật ép, ít nhất tôi đã xác định được mình không phải là cốc nước nguội mà Trạch Vu không thích.

Nhưng, tôi hoài nghi A Thác chính là một cốc nước nguội không mùi không vị, trăm phần trăm luôn.

3

A Thác hiển nhiên là một chiến sĩ có sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, hoặc không thì, chính là kẻ mắc hội chứng cuồng ngược đãi bản thân.

Sau khi tưởng rằng A Thác sẽ chẳng bao giờ đến quán nữa, tôi lại thấy anh ta sải bước từ bên ngoài đi thẳng vào quán cà phê Đợi Một Người. Sau đó, "binh" một tiếng, A Thác ngỡ ngàng dập mặt vào cánh cửa tự động có treo đủ các đồ trang trí nho nhỏ, đoạn xoa xoa mũi, ngượng ngùng bước vào.

"Trời ơi, anh vừa đi đường vừa mở mắt ngủ hả?" Tôi thậm chí còn cảm thấy anh ta cố ý tự làm xấu mặt mình, tuy rằng cái mũi của A Thác đã bị đυ.ng cho đỏ tấy, tiếng động lớn vừa rồi cũng rất chân thực.

Tôi nhớ lại hôm Trạch Vu chia tay với cô ả bạn gái ngang ngược, anh kể cho tôi câu chuyện quái dị của một anh khóa trên trong câu lạc bộ hùng biện.

Anh khóa trên ấy tên là Khấu Khải, sở trường sắp xếp các loại luận điểm và tìm kiếm tư liệu, lúc thảo luận sách lược riêng với đồng đội thì thao thao bất tuyệt, nhưng hễ cứ xuất trận thi đấu thực tế, Khấu Khải lại vì quá đỗi căng thẳng mà luôn rụt đầu rụt đuôi, sơ hở chồng chất, đặc biệt khi hai bên tiến hành chất vấn chéo, sự lo lắng của anh ta càng thêm rõ rệt.

Vậy là Khấu Khải bắt đầu hắt xì hơi. Hắt liên hồi. Thậm chí còn lập kỷ lục khủng khϊếp, trong ba phút hắt xì hơi một trăm hai mươi hai cái, quấy nhiễu nghiêm trọng tiết tấu đặt câu hỏi của đối thủ, và cả thời gian trả lời của chính mình, có lần anh ta còn gục xuống bục vì thiếu dưỡng khí, đối thủ phải đỡ dậy.

"Thê thảm quá, vậy cái anh ác ma hắt xì hơi Khấu Khải kia hẳn là hiếm khi lên sân khấu hùng biện lắm nhỉ?" Tôi cười lớn.

"Còn lâu nhé, anh ấy là bảo bối của câu lạc bộ hùng biện đại học Giao Thông bọn anh đấy, đám trường khác nhìn thấy anh ấy là nhức đầu liền." Trạch Vu cười cười giải thích: "Bọn anh cứ quan sát xem cao thủ của trường khác ở vị trí nào, thì sắp xếp cho Khấu Khải ở vị trí đối chất với người đó, cứ thế, cao thủ của đối phương không thể nào thể hiện hết thực lực, mà suốt thời gian cứ để hắt xì qua hắt xì lại, huống hồ Khấu Khải là hắt xì hơi thật, hoàn toàn không hề giả tạo một chút nào mà."

"Ô! Nhưng làm như vậy thì anh ta cũng không thể giành được điểm nào cơ mà." Tôi nghiêng nghiêng đầu.

"Nhìn bề ngoài thì sách lược bỉ ổi này là chiến thuật nội thương, hại người tám phần hại mình mười phần, nhưng mấu chốt là thực lực của chủ tướng phe đối phương không thể phát huy, điểm số tổng thể rớt còn nhanh hơn bọn anh."

Trạch Vu thì thào.

"Có điều, nói vậy thì Khấu Khải hình như thật đáng thương." Tôi nói.

"Cũng không thể nói thế, anh ấy thường xuyên tranh ra thi đấu, còn bảo mình là sát thủ vàng nữa!" Trạch Vu bắt đầu cười lớn.

Nói không chừng, tự làm ê mặt mình có thể biến thành một chứng bệnh cưỡng bách, chỉ cần một ngày không bị ê mặt, toàn thân sẽ dị ứng, nổi mề đay khắp người.

Tương tự như vậy, A Thác bị Albus cướp mất bạn gái, lại lui tới quán cà phê nơi Albus làm việc, đây chẳng phải tự đâm đầu tìm chỗ chết hay sao?

Ê mặt đến nghiện luôn, về sau cũng không thể quá coi thường anh ta được.

"Albus không đi làm à?" A Thác gãi đầu nhìn tôi.

"Albus nói tạp chí Tân Thiếu Niên(5) ra rồi, đến hiệu thuê sách Mai Trúc xem nửa tiếng rồi về." Tôi nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Còn mười phút nữa đấy." Albus lúc nào cũng đúng giờ như thế.

"Thế..." A Thác sờ cái mũi đỏ ửng, nhìn bên nọ rồi lại ngó bên kia.

"Có muốn ngồi đợi không, ngồi một lúc cũng không thu tiền mà." Tôi đề nghị.

"Thôi khỏi." A Thác gãi đầu, sau đó gượng gạo lấy trong ba lô ra một cái hộp được gói rất đẹp, đặt trước mặt tôi.

"Gói đẹp thật đấy, anh khéo tay quá." Tôi trầm trồ khen ngợi, mép gấp giấy bọc thậm chí còn dính bằng sáp nến.

"Làm ơn giúp tôi đưa cho Albus, cô ấy sẽ hiểu ý. Cảm ơn." A Thác lại nắm chặt tay tôi.

Đau quá, anh ta chẳng hề coi tôi là con gái thì phải, bóp mạnh như thể muốn truyền nội lực cho tôi vậy.

"Vội gì chứ, con bé đã nói rồi mà, mỗi lần cậu đến đây sẽ mời cậu một cốc cà phê khác nhau để chuộc lỗi. Ngồi một lát đợi Albus về đi." Bà chủ ngồi cách chúng tôi không xa lắm, hướng về đằng này uể oải nói.

Tôi nhìn A Thác, anh ta tỏ ra rất căng thẳng, nhưng không hề gồng lên.

"Phải đấy, hôm qua em học được cách pha cà phê Mỹ cảnh tam hà(6) nồng độ vừa, anh có muốn thử không?" Tôi mời mọc.

"Sông có nồng độ vừa? Là ba con sông nào thế?" A Thác hồ nghi.

"Không phải, là một loại cà phê của Costa Rica!" Tôi suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.

Vậy là A Thác ngồi xuống.

Ngồi xuống bên cạnh cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào, ý muốn để ánh hoàng hôn che đi vẻ ngượng nghịu trên mặt hay sao?

"Chậc, ngon lắm đấy nhé, đã được Albus kiểm chứng rồi." Tôi bưng cà phê đến trước mặt A Thác.

"Cảm ơn em." A Thác vội vàng đứng dậy, chìa hai tay ra.

Tôi sợ tay mình sẽ bị nội lực cao cường của anh ta vặn gãy vội vàng đưa cốc cà phê vào tay A Thác.

"Chuyện lần trước, thực sự phải cảm ơn em rất nhiều."

A Thác cảm ơn, nhận lấy cốc cà phê.

"Vậy gần đây anh có lạc quan hơn chút nào không?" Tôi hỏi, hy vọng đám bạn bè xung quanh anh ta có thể bớt quá đáng đi đôi chút.

"Ừ, sau đấy chuyện lan đi, anh nhận được rất nhiều email xin lỗi." A Thác đỏ mặt, nhưng xem ra rất vui.

"Thật mừng thay cho anh." Tôi thực sự rất mừng, vỗ vỗ tay nói: "Sau này anh phải mạnh mẽ lên một chút, vậy mới giống một người đàn ông chứ."

"Ừm, anh sẽ ghi nhớ kỹ lời em, anh nói thật đấy." A Thác gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên với tôi.

Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng cực kỳ đắc ý, trượng nghĩa trực ngôn quả nhiên là chính xác.

"Đừng chỉ mải nói chuyện thế, mau uống cà phê của em đi, sau đó cho điểm." Tôi cười cười.

Những lúc Albus có ở quán, đa phần đều là tôi làm đồ ăn, cô pha cà phê, thỉnh thoảng cô nổi cơn lười, mới chuyển việc pha chế cà phê sang cho tôi.

A Thác uống một ngụm, gật gật đầu, tỏ ý ngon miệng.

Sau đó uống một hơi hết sạch cốc cà phê.

"Làm gì có ai uống cà phê như vậy? Anh tưởng là đang uống rượu chắc." Tôi vừa tức vừa buồn cười.

"A, xin lỗi, cho anh một cốc nữa vậy." A Thác lại trưng ra bộ mặt ăn năn với tôi, bổ sung thêm: "Cốc này anh sẽ trả tiền."