Cà Phê Đợi Một Người

Chương 17

Nhưng nét mặt Trạch Vu không hề bối rối chút nào, mà toát lên một vẻ kiên định.

Không có khoảng trống để thỏa hiệp, bởi nó không có tình cảm.

"Anh như vậy là ý gì?" Giọng cô ả ngang ngược kia đổi thành yếu ớt, nhưng ánh mắt cô ta vẫn đang cố che giấu sự phẫn nộ.

Trạch Vu không nói gì.

Điều anh muốn nói, đã đổ lên mặt anh từ ba mươi giây trước.

"Rồi anh sẽ hối hận! Đến lúc ấy quay lại tìm em, thì không phải đổ hai cốc cà phê lên mặt là có thể giải quyết đâu!"

Cô ả ngang ngược lớn tiếng gào lên, sau đó vớ lấy cái túi Prada xông ra khỏi quán.

Lúc cô ta ra sức đẩy cửa, cửa tự động lại không mở ngay, mà rung lên một chập.

Khi thấy trên cánh cửa kính trong suốt không phản chiếu hình ảnh Trạch Vu chạy đến kéo mình lại, cô ả một lần nữa hét lên như người điên, đánh dấu chấm hết không lấy gì làm ưu nhã cho đoạn tình duyên này, rồi hậm hực bước khỏi cửa.

Còn tôi thì sao? Khi định thần lại, tôi thấy mình đang cầm một chiếc khăn bông nhét vào tay Trạch Vu.

Anh cười khổ, sau đó lau khô mặt.

"Ngượng quá." Trạch Vu nói, rồi không nhịn được phá lên cười ha hả. Tôi cũng cười theo.

Tôi có thể không cười được sao? Trong lòng tôi đang vui muốn chết đi được.

Về sau nghe Tiểu Thanh kể, lúc dó tôi cười như đứa ngớ ngẩn, cứ ngỡ người được bầu làm tổng thống không phải A Biển (1) mà là tôi vậy.

2

Tôi và Trạch Vu cùng lau sàn nhà và bàn ghế xong xuôi, anh mời tôi một cốc Cappuccino.

Còn anh đương nhiên là gọi Kenya.

"Tại sao lại chia tay?" Tôi hỏi.

"Không nên chia tay à?" Anh đáp. Rất nên ấy chứ.

"Em hỏi sai, tại sao anh phải dùng cách ấy đưa ra lời đề nghị chia tay?" Tôi hỏi.

"Học trong một quyển tiểu thuyết mạng." Anh cười.

"Hả? Quyển nào thế?" Tôi tò mò.

"Đùa đấy. Đằng nào thì anh là người đưa ra đề nghị chia tay, trong lòng cũng hơi áy náy, với lại, chuyện dùng bàn phím viết thư là anh biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cố tình đi lên, con hổ đã cắn anh một phát rồi, cũng không ngại cho nó cắn thêm phát nữa, như vậy áp lực trong anh sẽ được giải tỏa đi nhiều." Anh chăm chú nhìn cái áo sơ mi ướt, sau đó cởi thêm hai cúc áo nữa.

Phiên dịch ra, đại khái là: áo ướt thì cũng ướt rồi, hắt thêm lần nữa cũng chẳng sao.

Sau đó, tôi nhớ lại tuần trước nữa Albus từng nói với tôi, trong tình yêu không có chỗ cho áy náy.

Xét cho cùng, Albus vẫn là ngầu nhất.

"Thế, sao lúc đầu anh lại ở bên một cô gái có tính cách... mãnh liệt như thế?"

Tôi hỏi, khóa hai chữ "ngang ngược" trong cổ họng.

"Anh quen cô ấy trên forum chia sẻ tài liệu của trường đại học Giao Thông, ở trên mạng cô ấy rất dịu dàng mềm mỏng, sau này gặp mặt cảm thấy hơi nhõng nhẽo một chút, cũng không có gì."

Anh kể: "Thế là bọn anh yêu nhau."

Thế mới nói, trên mạng đúng là ngọa hổ tàng long mà.

Hổ cái, và khủnglong. Cả hai thứ ấy đều khiến người ta không thể rút lui toàn thây.

"Sau đấy thì sao? Về sau tại sao lại trở nên không dịu dàng mềm mỏng nữa vậy?" Tôi hỏi.

Tôi phải ghi lại cô ả thích uống Latte này có tật xấu gì.

"Thì giống như cà phê ấy, cà phê ngon mấy mà để lâu, cũng khó tránh khỏi biến chất mà." Anh còn cố ý thở dài một tiếng.

Lúc này, Trạch Vu nhìn hình ảnh phản chiếu trong vách kính, phát giác Tiểu Thanh đang nháy mắt ra hiệu với tôi, biết được cậu ấy là bạn tôi, bèn ngoảnh đầu lại vẫy tay với Tiểu Thanh. Tiểu Thanh lúng túng úp mặt vào tờ tạp chí lá cải.

"Vậy đơn giản lắm mà, lần sau chọn nước đun sôi là được rồi, để lâu mấy cũng vẫn là mùi vị đó."

"Nước sôi để lâu sẽ ấm, nước ấm để lâu sẽ lạnh. Nhiệt độ khác nhau, cảm giác sẽ không giống nhau nữa."

"Nước nguội thì sao? Để lâu mấy cũng vẫn là nước nguội."

"Anh không thích uống nước nguội."

Từ sau lần nói chuyện ấy, tôi bắt đầu cố gắng suy nghĩ xem mình có thể nào là một cốc nước nguội không.

Thỉnh thoảng còn trưng cầu cả ý kiến của những người quan trọng.

Người đầu tiên là bố.

"Bố, nếu yêu cầu bố hình dung con gái bố bằng một loại đồ uống, bố sẽ chọn loại nào?"

Tôi lấy bánh kem nhỏ bán không hết mang ở quán về, bày lên bàn.

"Đồ uống à? Cái này khó ra phết đấy!" Bố tiện tay cầm một miếng bánh nhét vào miệng.

"Nhanh lên, nhanh lên bố." Tôi thúc giục, bố đã sinh ra tôi thì cũng phải có chút trách nhiệm với việc tôi lớn lên giống loại đồ uống nào chứ.

"Bố con không đọc nhiều sách cho lắm, không biết hình dung đâu!" Bố nhồm nhoàm đáp lời.

Mắt bố từ đầu đến giờ không rời khỏi màn hình ti vi, trăm lần như một, toàn là chương trình nói chuyện của các nhân vật chính trị.

Mỗi lần xem chương trình chính trị bố tôi sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, không mấy cảm ứng với các kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thế giới bên ngoài, thật đúng là lãng phí miếng bánh kem dâu tây ngon lành của tôi.

Có điều, giờ bố tôi đã đỡ nhiều rồi, nhớ lại cuộc khẩu chiến kịch liệt trước kỳ bầu cử tổng thống hồi đầu năm nay, nét mặt bố tôi lúc ngồi đờ ra trên xô pha làm tôi còn tưởng bố bị trúng gió nữa.

Vấn đề "người/đồ uống" này hình như thực sự rất khó, xem ra phải cần đến người thông minh như tôi giúp bố gợi ý mới được.

"Bố, giả sử con gái bố muốn biến thành một loại đồ uống, bố mong đó là loại nào?" Tôi hỏi như vậy chắc là được rồi chứ nhỉ.

"Hỏi vớ hỏi vẩn, sao bố lại mong con gái bố biến thành một lon đồ uống được." Bố tôi rất có nghĩa khí.

"Được rồi, nếu bố mong rằng trên thế gian này có một loại đồ uống là con gái bố, bố sẽ mong đó là loại nào?"

Tôi lại tiếp tục đi đường vòng. Trên gương mặt bố tôi chỗ thì ánh xanh chỗ thì ánh vàng, toàn là ánh sáng hắt ra từ màn hình ti vi.

"Whisbih(2)." Bố lại nhét vào miệng một miếng bánh kem, nhai nhồm nhoàm.

"..." Tôi trầm mặc.

Một lúc lâu sau, chương trình chuyển sang quảng cáo.

"Sao không hỏi tại sao con lại là một chai whisbih." Bố tôi định thần lại, đưa mắt nhìn tôi.

"Con không muốn biết." Tôi chưa định thần được sau phen bàng hoàng chẳng khác nào sét đánh, linh hồn vẫn lơ lửng bên ngoài.

"Sanyo." Bố tôi bổ sung.

"Dạ." Tôi vẫn đang hoảng hốt, chưa hồi phục khỏi cơn kinh hãi.

"Chỉ có Whisbih chính hãng Sanyo mới có thể là con gái bố." Bố nhấn mạnh.

"Con không muốn nghe không muốn nghe!" Tôi bịt tai hét toáng chạy lên tầng, hoàn toàn không muốn biết mối quan hệ giữa tôi và cái loại đồ uống Whisbih kia.

Sau đó là ông anh tôi.

"Anh, nếu anh buộc phải dùng một loại đồ uống để hình dung em, anh sẽ dùng loại nào?"

Tôi vỗ vai anh trai, cổ vũ ông anh ngốc nghếch của mình vận dụng bộ não đã lâu không dùng đến cho tốt.

"Cái đám con gái tơ tưởng yêu đương chúng mầy suốt ngày thích làm trắc nghiệm tâm lý, thật đúng là đáng thương, đáng thương quá, chẳng bằng xuống hầu bố xem khẩu chiến chính trị còn hơn, ít nhiều cũng học được cách kể mấy chuyện cười thâm nho! Chậc, chậc, chậc..."

Anh tôi thở dài thườn thượt, lấy chăn bông quấn quanh người kêu lên.

Còn không ngẫm lại bản thân mình xem. Hồi lên cấp hai, ông anh tôi một độ tưởng rằng mình là ninja, suốt ngày lén la lén lút muốn tàng hình, lại còn bám rịt lấy bố hỏi xem nhà chúng tôi có huyết thống của ninja phái Iga bên Nhật hay không.

Nói chung là làm đủ mọi chuyện ngu ngốc mà con nhà người ta chỉ làm mấy năm đầu tiểu học.

"Coi như anh thông cảm em đang tơ tưởng yêu đương, nói cho em biết rốt cuộc là loại đồ uống nào đi!"

Tôi giơ chân đạp ông anh đang cuốn mình trong chăn bông, giẫm thật lực.

"Ha ha ha, đã thừa nhận mình là thiếu nữ hoài xuân tơ tưởng yêu đương, vậy thì ban cho em một ly xuân tửu(3) nhé!"