Chương 34. Nhân vật cầm tù 3
Cù Đông Hướng rất muốn giả chết, sau đó lựa thời cơ chạy trốn. Thế nhưng liều thuốc gây tê quá mạnh, cô vừa tê vừa đau, căn bản khó có thể động đậy.
Vọng Phàm Viễn tự nhiên đi về phía trước, trên tay cầm dây xích sắt. Một đầu dây sợi xích trói quanh cổ Cù Đông Hướng, sẽ không quấn đến mức gây chết người. Nhưng đặt trong quá trình kéo đi mà nói, khe hở lộ ra quá nhỏ nên có khả năng sẽ khiến người bị trói đủ phải đối diện với thống khổ đau đớn dồn dập do thiếu dưỡng khí mang lại. Trừ phi mở to miệng hô hấp, không thì giống như một khi ngậm miệng lại sẽ hít thở không thông mà chết.
Vọng Phàm Viễn như là đang kéo một con chó đã chết, anh ta chậm rãi bước trước sân vắng, không chút nào để ý tới sự chết sống của Cù Đông Hướng bị kéo phía sau. Cù Đông Hướng bị lôi đến ngã trái ngã phải, mặt và thân thể sượt trên mặt đất, va va đập đập, loang lổ vết máu.
Ước chừng cũng không có đi quá lâu, Vọng Phàm Viễn dừng bước chân, xoay người dùng hai tay giữ lấy bả vai Cù Đông Hướng kéo vào một căn phòng. Ở trạm kiểm soát lần này anh ta là cảnh sát, một thân bộ quân phục cảnh sát, đôi chân mang bốt, quần tây được đóng kín, trông có vẻ dị thường mạnh mẽ tuấn tú.
Duỗi tay tát một cái lên trên mặt Cù Đông Hướng, tiếng cười Vọng Phàm Viễn hàm chứa ác liệt, nói: “Đừng giả chết. Tôi biết cô tỉnh.”
Cù Đông Hướng trong lòng kêu rên. Hai ngày trước cô đã từng tự thuyết phục mình như thế nào? Con người ta phải biết cách đối mặt với nhân sinh ảm đạm âm u, có thể rút lại câu nói này không? Nhân sinh thảm đạm như thế, sống không nổi.
Tự mình xây dựng tâm lý vững vàng một phen, Cù Đông Hướng mở bừng mắt, đối diện với sự lạnh lùng u ám nơi đáy mắt của Vọng Phàm Viễn mà anh ta không hề che giấu.
“Làm cái gì mà nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi vậy? Tôi chính là cảnh sát, hóa thân cho chính nghĩa.” Nửa đùa nửa thấy vỗ vỗ cảnh phục trên người, một chân Vọng Phàm Viễn gác bên cạnh bàn, còn phủi phủi giày nói: “Cô đừng nói rằng tôi mặc cảnh phục trông rất đẹp.”
“Đúng thật là khá đẹp, nếu là một người bình thường thì đó chính là ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự. Đáng tiếc anh là một tên biếи ŧɦái.” Ở trong hoàn cảnh xấu thế này, Cù Đông Hướng còn không quên mở miệng khinh bỉ, dù sao có thể động thủ thì sẽ không ngồi bíp bíp vớ vẩn, chẳng qua hiện tại không thể động thủ liền đành phải bíp bíp mắng.
Vọng Phàm Viễn nghe cô nói cũng không tức giận, ngược lại rất có hứng thú mà nhìn Cù Đông Hướng vài lần, nói với giọng điệu tựa hồ như đang bố thí: “Xem như nhìn ở phần này thấy cô cũng hơi thú vị, tôi sẽ không chơi chết cô trước khi tám cánh cửa của trò chơi kết thúc. Đưa cô cho bằng hữu tôi chơi đi, cô như vậy hắn hẳn là sẽ rất thích, cô có thể bồi hắn chơi rất nhiều trò chơi mang tính ngược đãi mạnh bạo.”
Cù Đông Hướng cười khẽ một tiếng, cô cũng bội phục chính mình đến lúc này còn có thể đủ cười được. Vọng Phàm Viễn nói người bằng hữu kia, Cù Đông Hướng đương nhiên biết rõ đó là ai. Không cần anh ta đưa qua, cô cũng sẽ đi tìm tên kia.
Người ta ai nấy cũng chọn đi đường vòng khi đυ.ng phải tên biếи ŧɦái, còn cô thì lại muốn trực tiếp nghênh diện. Cũng không biết tương lai Vọng Phàm Viễn nhìn thấy vị bằng hữu kia của anh ta chơi trò ngược bạo với cô sẽ là cái dạng biểu tình gì.
Vọng Phàm Viễn thuận tay tháo còng tay ra khỏi thắt lưng, biết Cù Đông Hướng bởi vì súng gây tê cả người vô lực, một tay nắm hai tay cô nhấc cao vòng ra sau đầu. Động tác anh ta rất chậm, trong mắt mang theo ý tứ nhục nhã đầy lạnh lẽo.
Cù Đông Hướng bị gây tê khiến cả người đều mềm như bông, cũng lười khoe trình độ đấu võ mồm cực nhanh của bản thân. Miệng vết thương trên mặt chảy máu, chảy xuống đỏ cả cổ, máu tươi làm cả người Cù Đông Hướng thêm vài nét phong tình ngang ngạnh.
Cù Đông Hướng nhìn Vọng Phàm Viễn vươn tay cởϊ qυầи áo của cô, bàn tay cởϊ qυầи áo thong thả ung dung. Vì tăng thêm độ sáng, Vọng Phàm Viễn còn dựng lên một ngọn đèn. Dưới ánh đèn, ngực Cù Đông Hướng ửng hồng phiếm nhạt, khuôn ngực xinh đẹp, rất có độ co dãn, bị một tay Vọng Phàm Viễn dùng dao cắt mở nội y, bộ ngực no đủ còn nảy lên hai lần.
Ánh sáng làm nước da màu mật ong của Cù Đông Hướng có vẻ càng thêm bóng bẩy hơn. Cô hơi hơi rũ mắt, lông mi theo đôi mắt chớp động khẽ run. Ngửa đầu ra sau, thấy không rõ biểu tình trên mặt cô, nhưng tư thế lại thực mê người, thôi thúc người ta trở nên kích động muốn chà đạp và phá hủy.
Vốn dĩ bàn chân đang đạp bên cạnh lại chuyển sang dẫm tới giữa hai chân Cù Đông Hướng rồi. Vọng Phàm Viễn ra tay lưu loát, cắt đứt đai lưng trên quần Cù Đông Hướng, giơ tay lột sạch Cù Đông Hướng hoàn toàn.
Tư thế như này là nghĩ muốn thượng cô? Cô nhớ rõ ràng Vọng Phàm Viễn là mắc chứng rối loạn tâm lý cương dương, anh ta có thể cứng lên sao? Nhìn trộm xuống dưới háng Vọng Phàm Viễn, quả nhiên không có nửa điểm phản ứng.
“Anh lột sạch tôi làm cái gì? Anh cũng không thể cứng lên được.”
“Hiện tại chơi chết cô, tôi liền có thể dựng đứng. Cô muốn thử một chút không?”
“Không, cảm ơn. Tôi không muốn. Thuận tiện tôi có chút tò mò, anh rốt cuộc làm sao có thể tìm được tôi trong thời gian ngắn đến thế?”
Ánh mắt Vọng Phàm Viễn dừng trên nét mặt như thường của Cù Đông Hướng, khó được tốt bụng giải thích: “Trong trạm kiểm soát bất luận cái đồ vật gì cũng đều có thể sử dụng làm vật phẩm thông quan, vì vậy tôi tìm đến cửa hàng kim khí trong thành phố một chút để lấy cảm biến nhiệt hồng ngoại là được rồi. Lúc đầu dùng thứ này tìm ở bên ngoài thì không thấy người muốn tìm, thế nhưng nơi này lại chỉ có hai người tôi và cô.”
Câu nói kế tiếp không cần phải nói cũng đều hiểu được, Cù Đông Hướng thua tâm phục khẩu phục. Đầu mấy năm nay biếи ŧɦái sắp thành tinh hết rồi, biếи ŧɦái lớn lên đẹp trai, còn thông minh, điều này làm cho người bình thường sao chịu nổi.
Vọng Phàm Viễn nói chuyện, động tác cũng không ngừng lại. Anh ta một tay tháo khóa dây thắt lưng, ‘bá’ một tiếng rút ra, dây lưng phát ra thanh âm nghe thấy mà phát hoảng.
“Cô yên tâm, tôi không chơi loại trò chơi lấy thắt lưng quất nữ nhân này. Bất quá bằng hữu tôi đã nói với tôi rằng, nếu nhất thời không thể gϊếŧ được một người phụ nữ thì có thể đổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo phương thức khác.”
Cù Đông Hướng vừa nghe là kiến nghị của vị bằng hữu kia, mí mắt nhảy dựng. Cô không hề nghĩ ra một tên đại biếи ŧɦái khác sẽ cho Vọng Phàm Viễn một ý kiến hay ho và có lợi ích tốt đẹp gì đối với tục lệ mới xã hội chủ nghĩa.
Vọng Phàm Viễn tay cầm thắt lưng gập lại làm đôi chậm rãi trượt qua giữa hai chân Cù Đông Hướng. Thắt lưng có chút lạnh lẽo, thân thể cô trần như nhộng, muốn khép lại hai chân nhưng lại bị Vọng Phàm Viễn bắt lấy, huyệt khẩu kiều nộn run rẩy đón gió. Dưới xúc cảm cứng rắn của thắt lưng đem tới, không tự chủ được mà co rút.
Tựa hồ cảm giác ra sự khác thường Cù Đông Hướng, Vọng Phàm Viễn bắt đầu chuyển động dây lưng vòng quanh bộ vị, lạnh và nóng hòa vào nhau, cứng và mềm va chạm. Bốn phía xung quanh nổi lên từng đợt sóng nhiệt, không khí cũng dần dần trở nên kỳ quái.
Vọng Phàm Viễn cúi người tiến đến cười nhẹ bên tai Cù Đông Hướng: “Cô ướt.”
“Làm sao? Không thể ướt! Ướt nghĩa là tôi rất bình thường, không giống anh đều không phản ứng như vậy.” Cù Đông Hướng như có chuyện lạ mà nhìn giữa háng Vọng Phàm Viễn, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta.
Lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nghe vào tai Vọng Phàm Viễn lại ngoài ý làm anh ta cảm thấy hấp dẫn.
Vọng Phàm Viễn sau đó thì thầm nói: “Bằng hữu tôi nói với tôi nếu làm nữ nhân liên tục đạt cực khoái, cảm giác nơi đó co rút cùng với độ mẫn cảm thân thể sẽ rất gần với thời điểm giãy giụa đấu tranh khi tiếp cận thời khắc sinh tử. Trước kia chiêu này tôi cũng không dùng được, các nữ nhân đó dù sao đều bị ta chơi chết. Nhưng thật ra cô ——” Cù Đông Hướng có thể tinh tường cảm nhận được môi Vọng Phàm Viễn di chuyển bên tai cô, hơi thở không nóng không lạnh giống như, kỳ thật nghĩ tới thật là làm da đầu người ta tê dại.
“Anh còn không dậy nổi còn nói chuyện đạt cực khoái gì đó với tôi, lại còn lặp lại liên tục? Chỉ dựa vào cái thắt lưng kia?”
Vọng Phàm Viễn hơi hơi nghiêng thân thể, lộ ra khoảng không gian rộng lớn phía sau, sau đó cười nhạo nói: “Nhìn kỹ đi, xem nơi đây là nơi nào?”
Cù Đông Hướng quét mắt nhìn bốn phía một vòng, yên lặng mắng một câu: Con mẹ nó. Một kho lớn đồ chơi tìиɧ ɖu͙© khổng lồ, rộng đến mức bên trong cái gì cần có đều có, hoa hoè loè loẹt, lớn đến mức tùy tiện dùng một thứ bên trong đều có thể đem cô chơi thảm.
Rất sợ còn chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Vọng Phàm Viễn nói tiếp: “Về phần thắt lưng, tôi nghĩ muốn khi tôi đang chơi cô sẽ thít chặt cổ cô, hẳn là sẽ làm tôi càng sảng khoái đi. Chỉ cần không thít chết cô là được. Thế nào, cô có thích món bánh ngọt tráng miệng này sau khi ăn cơm không?”
Ta nhổ! Đây là điểm tâm ngọt sau bữa cơm sao? Đây là khẩu vị nặng! Lẩu cay, là loại —— vừa tê vừa cay vừa nóng!
Cả người Cù Đông Hướng bị đặt lên cái bàn, thời điểm hai chân dang rộng đặt trên bàn, trong lòng yên lặng ai thán —— cô rốt cuộc là khai quật mấy đời phần mộ tổ tiên của nhà bọn họ rồi a. Nếu không sao hiện tại một hai phải chủ động trêu chọc mấy tên biếи ŧɦái này.