Chương 33: Nhân vật cầm tù 2
Chơi trò chơi cùng Vọng Phàm Viễn cũng không chỉ đơn giản như vậy. Cù Đông Hướng nghĩ tới việc gian lận, thời điểm mới vừa tiến vào không gian đã trộm hỏi qua hệ thống, rốt cuộc tám cửa kia là gì, nhân vật nội dung là gì.
Kết quả hệ thống vô cùng uất ức, phàn nàn ngược lại: “Ký chủ, cô lập ra kế hoạch B qua loa đến như thế, ngay cả tình tiết công lược Vọng Phàm Viễn cũng chưa từng nghĩ tới. Cô chưa nghĩ ra, tôi cũng chẳng thể biết được. Không gian này sẽ tự động hoàn toàn về nội dung phong phú.”
Cù Đông Hướng dỗi đến không còn lời nào để nói. Cô xác thật không muốn lên toàn bộ kế hoạch một cách kỹ càng tỉ mỉ chỉ để đối phó Vọng Phàm Viễn. Cô chỉ có thời gian thiết lập hệ thống, còn chưa kịp suy nghĩ đã buộc phải lôi kéo Vọng Phàm Viễn tới.
“Không đúng, ta nhớ rõ ta đã từng nghĩ sẽ có một trạm kiểm soát quan trọng nhất để chinh phục anh ta, nó sẽ xuất hiện một trong tám cửa kia?”
“Ký chủ, điều cô đang nghĩ tới thì cái này tôi biết rõ, người kia sẽ bị nhốt ở cửa cuối cùng, thấy tôi lợi hại không?” Vừa nghe đến câu hỏi mà mình có thể trả lời được, hệ thống vui vẻ rạo rực mà tranh công đáp lời.
“Haha, lợi hại. Hệ thống thật lợi hại.” Cù Đông Hướng âm thầm trợn trắng mắt, đối với tiểu khả ái hệ thống này đã không còn ôm hy vọng gì nhiều. Bảy cửa không biết, như vậy thì chỉ có thể tùy tiện phát huy thôi, đến đây đi!
Cửa thứ nhất —— trò chơi săn gϊếŧ, ba cảnh tượng trưng cho ba vòng, hai bên tiến hành quyết đấu. Cù Đông Hướng nắm trong tay thân phận người săn gϊếŧ, Vọng Phàm Viễn nhận được thân phận người lẩn trốn. Quy định là chơi ba vòng phải thắng hai, trong thời gian quy định người săn gϊếŧ phải bắn chết người lẩn trốn thì sẽ chiến thắng, còn ngược lại thì thất bại. Đương nhiên bắn ở đây đều không phải là thật sự chết, chỉ là sau khi bị bắn sẽ tê liệt và không thể nhúc nhích trong mười phút.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Động tác Cù Đông Hướng phi thường linh hoạt, trong tay cầm theo một cái hộp da màu đen vuông vức, nhìn không có gì đặc biệt.
Khi chiếc hộp được mở ra, Cù Đông Hướng thuận tay mở cửa sổ cho không khí thoáng mát hơn. Loại cửa sổ bằng kính của tòa cao ốc này có thể điều chỉnh để đẩy ra một khoảng không gian nhỏ, nhưng cuối cùng thì tối đa cũng chỉ có thể mở ra một nửa so với không gian đó mà thôi.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, Cù Đông Hướng bình tĩnh lấy nòng súng, hộp nòng, chốt súng, cây pít-tông, ống ngắm và các linh kiện khác ra từ trong cái hộp đen.
Lắp ráp lưu loát, nhanh chóng lên đạn. Cù Đông Hướng đang chờ thời cơ, cô xác định được địa điểm nơi đây là một trong ba cảnh - một thành phổ, người lẩn trốn sẽ đi ngang qua khu phố phía trước tòa cao ốc, cơ hội cũng chỉ có một lần. Nếu bỏ lỡ lần này thì liền không có thời gian ngắm bắn lại lần nữa.
Cù Đông Hướng đã sớm chọn được vị trí trên cao phù hợp và chờ đợi Vọng Phàm Viễn đến. Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng cô hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của Vọng Phàm Viễn ở bất cứ ngóc ngách, góc phố nào.
Người đâu?
Cù Đông Hướng gõ nhẹ nòng súng vài cái, trầm ngâm một lát, thu súng nhanh chóng thay đổi địa điểm.
Đối với kẻ biếи ŧɦái như Vọng Phàm Viễn, phản sát ngược lại càng thêm có lợi.
Trong bóng đêm, thính giác dị thường nhanh nhạy, Cù Đông Hướng nín thở ngưng thần, chờ đợi Vọng Phàm Viễn chủ động cắn câu.
Bóng người mau chóng nhảy lên rồi đáp xuống đất không tiếng động, cấp tốc tìm kiếm mục tiêu trong toàn bộ tòa cao ốc. Dưới việc đi vội vàng như vậy mà hô hấp người nọ vẫn như cũ không hề thở gấp.
Cù Đông Hướng giơ súng, sau khi mục tiêu tiến vào phạm vi ngắm bắn, không mang theo một tia do dự mà bóp cò súng một phát, đạn bắn vào đầu anh ta.
Chỉ nghe bùm một tiếng, chân của bóng người kia mềm nhũn, miễn cưỡng dùng tay chống đỡ mặt đất, nghiêng đầu lạnh lẽo nhìn về phía Cù Đông Hướng đang đi ra từ trong bóng tối.
“Đừng nhìn tôi như thế a. Nếu không phải bản thân anh phá hư quy tắc trò chơi, nghĩ muốn gϊếŧ ngược lại tôi thì cũng sẽ không dễ dàng bị tôi xử lý như vậy.” Cù Đông Hướng cầm súng chọc chọc Vọng Phàm Viễn trên mặt đất bởi vì tê mỏi nên không thể nhúc nhích cất tiếng.
“Được rồi, coi như lần đầu tôi thất bại. Chúng ta còn có lần hai.”
“Đừng nóng vội a.” Cù Đông Hướng duỗi tay vỗ vỗ mặt Vọng Phàm Viễn, vẻ mặt cười đến xán lạn: “Gây tê tận mười phút đấy, chúng ta cùng nhau chơi chơi.”
Chờ đến khi Vọng Phàm Viễn bị Cù Đông Hướng trói chặt tay chân và treo ngược lên, anh ta xem như hiểu ý đồ Cù Đông Hướng.
“Nguyên lai cô thích chơi SM, vậy lần tới tôi bồi cô chơi.” Vọng Phàm Viễn bị treo lên vẫn cười ngạo nghễ, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nán lại trên người Cù Đông Hướng.
“Kia cũng phải nhìn xem anh có cơ hội bắt được tôi hay không. Đi thôi ——” Nói xong, Cù Đông Hướng buông lỏng tay, cả người Vọng Phàm Viễn ngay lập tức bị ngâm ở trong ao.
Một lúc lâu sau, Cù Đông Hướng lấy dây thừng kéo Vọng Phàm Viễn ướt đẫm lên, cười khẽ chào hỏi: “Thế nào? Thoải mái không?”
Vọng Phàm Viễn sặc nước, đầu vừa ngẩng, cười càng thêm bừa bãi: “Hảo sảng. Thú vị, thích đến mức tôi đều cứng rồi, không tin cô sờ sờ?”
Quả nhiên các lão đại biếи ŧɦái đều thực trực tiếp.
Cù Đông Hướng dùng đôi mắt ngắm vật giữa háng Vọng Phàm Viễn một chút, hảo gia hỏa! Đúng thật là một bước lên trời.
Cù Đông Hướng không chút khách khí, một tay hướng giữa háng Vọng Phàm Viễn sờ, túi tinh hoàn to cứng nặng trịch làm cả bàn tay cô cũng không cầm được một phần ba nó.
Gật gật đầu, Cù Đông Hướng hùng hồn nói: “Nếu anh thích đến thế thì lại làm thêm một lần đi.”
Người kia sau đó ngã lộn lại hồ nước, lúc này Cù Đông Hướng cố tình kéo dài nhiều thời gian chút, đợi khi Vọng Phàm Viễn được vớt ra ngoài, anh ta nhất thời sặc đến không mở được mắt.
“Bây giờ có phải càng thích hay không?”
Vọng Phàm Viễn tinh thần hơi trì hoãn, giãy giụa hai chân làm thứ giữa háng lắc lư: “Còn chưa đủ, muốn thử cảm giác kề cận tử vong trong nháy mắt, loại kɧoáı ©ảʍ này mới càng có tư vị.”
Cù Đông Hướng coi như minh bạch vì sao người bình thường không thể chơi thắng biếи ŧɦái. Mẹ nó —— với bản lĩnh này, biếи ŧɦái có thể tự chơi một mình!
Bất quá cô không quan tâm điều đó, nắm chắc thời gian lại dìm Vọng Phàm Viễn vào hồ nước vài lần, thời gian gây tê kết thúc. Vòng thứ hai bắt đầu rồi.
Vòng thứ hai là săn gϊếŧ trong rừng cây, trải qua vài lần bị Cù Đông Hướng cố tình treo ngược hai chân Vọng Phàm Viễn hao phí thể lực, lần này không có gì bất ngờ xảy ra vẫn như cũ là Cù Đông Hướng thắng. Hai lần đã định thắng bại, vòng thứ ba cũng không cần phải bắt đầu.
Cù Đông Hướng và Vọng Phàm Viễn được truyền tống tới điểm xuất phát, hai người vẫn như trước cách nhau một biển lửa rộng lớn bốn mắt nhìn nhau.
Mỗi trạm kiểm soát đều sẽ căn cứ vào nhân vật mà tùy ý lựa chọn phục sức, những thứ xuất hiện ở các vòng trong trạm kiểm soát đều có thể làm đạo cụ để giành chiến thắng lấy chìa khóa. Ở trạm kiểm soát lần này, Vọng Phàm Viễn mặc một bộ đồ bó đen tuyền, dán sát đường cong trên thân hình gợi cảm của anh ta. Tóc anh ta cũng không phải là đen hoàn toàn mà có chút nâu, khiến cho làn da vốn đã trắng của anh ta lại càng thêm trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, biểu tình lại mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Giờ phút này đôi mắt anh ta hàm chứa nham hiểm lăm lăm khóa chặt Cù Đông Hướng. Hai người bọn họ trong lòng biết rõ ràng, cửa thứ nhất bất quá là để làm nóng người thôi, hoặc là bởi vì Vọng Phàm Viễn xem thường và đánh giá thấp Cù Đông Hướng nên mã thất tiền đề (*1) thôi.
(*1) Mã thất tiền đề: tính toán sai lầm dẫn đến thất bại.
Chân chính quyết đấu từ cửa thứ hai mới bắt đầu.
Lần này là trò chơi cảnh phỉ. Cù Đông Hướng là kẻ cướp, Vọng Phàm Viễn là cảnh sát. Lần này một vòng định thắng bại. Cảnh sát trong thời gian quy định phải bắt được đạo tặc, bắt được thì cảnh sát thắng, còn ngược lại thì đạo tặc thắng.
Cô trốn thật sự rất kĩ, bởi cô biết lần này không có thuận lợi giống cửa thứ nhất. Cô không biết Vọng Phàm Viễn sẽ ở cái góc nào, tựa như anh ta cũng đoán không được cô sẽ trốn ở nơi nào.
Cô chưa từng di chuyển qua. Không di chuyển cũng có cái tốt có cái xấu, chỗ tốt chính là giảm bớt thời điểm khi di chuyển khiến bản thân bị bại lộ, chỗ xấu là theo thời gian trôi qua, phạm vi tìm kiếm của Vọng Phàm Viễn thu nhỏ lại, cơ hội chạy trốn của cô cũng càng nhỏ.
Nhưng mọi chuyện xác thật ngoài tầm dự đoán, thời gian chưa qua nửa, Cù Đông Hướng chợt nghe được tiếng bước chân, thực trầm ổn, từng bước một, giống như chủ nhân chúng nó đã định liệu từ trước.
Sao có thể?
Cù Đông Hướng nín thở, trong đầu cô nhanh chóng lướt qua mọi khả năng chạy trốn. Cô trốn ở kho hàng, đồng thời cũng có nghĩa bị Vọng Phàm Viễn chặn ở kho hàng.
Có lẽ có thể từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Khi trong lòng cô đang điên cuồng nghĩ, Cù Đông Hướng liền bắt gặp gương mặt tươi cười của Vọng Phàm Viễn. Trên tay anh ta cầm súng gây mê, nhàn hạ rảnh rỗi nhướng mày với Cù Đông Hướng nói chuyện: “Lần này cô muốn chơi cái gì?” Thanh âm Vọng Phàm Viễn thực dễ nghe, trầm thấp êm tai, ung dung lười nhác lại mang theo tia châm chọc.
Trả lời anh ta chính là chiếc xô sắt bị Cù Đông Hướng một chân đá tới. Vọng Phàm Viễn hừ lạnh một tiếng, giơ súng bắn.
Tê! Tê từ các dây thần kinh thẳng tuột đến da đầu. Tên biếи ŧɦái chết tiệt, rốt cuộc anh ta dùng bao nhiêu thuốc mê!
Lúc Cù Đông Hướng bị túm tóc và còn bị dùng xích sắt quấn quanh cổ, Cù Đông Hướng biết —— lần này chỉ sợ cô sẽ bị chơi thật thảm.