Editor: Dĩm
Sáng sớm Dật Hoa tới đỉnh núi Văn Phong Lãnh thanh tu, gió dài ngàn dặm, trăng sáng vằng vặc, mây trời mênh mông, là một mảnh đất linh khí lớn.
Văn Phong Lãnh đang chẻ củi nấu nước, khi không tu luyện hắn cũng không dùng linh lực làm việc. Bất kể là việc gì đều phải tự làm lấy, hơn nữa không không mượn dùng công cụ hiện đại.
"Cậu ở nơi này thật đúng là nên chỉnh sửa một chút." Dật Hoa nhìn ngôi nhà gỗ gió lùa tứ phía của Văn Phong Lãnh, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn hai cái ghế dựa, không còn đồ gì khác.
"Không bao lâu nữa là rời đi, không cần vật ngoài thân."
Dật Hoa cười nhạo một tiếng, ánh mắt hàm ý nhìn Văn Phong Lãnh nói: "Xem ra lần này cậu khẳng định bản thân có thể phi thiên rồi? Cù Đông Hướng kia thật hữu dụng như vậy?"
"Xem dùng trong tay ai. Nếu là vị Địch thiếu gia kia, sẽ không có tác dụng."
Dật Hoa không ngạc nhiên khi Văn Phong Lãnh biết hôm nay Địch An tới cửa để tìm người. Thần thức của Văn Phong Lãnh có thể do thám trăm dặm, buổi sáng Địch An đến náo loạn một hồi như vậy không biết mới lạ.
"Chỗ Địch An tôi tất nhiên có thể giải quyết. Nhưng anh ta cũng không tìm thấy người, có chút kỳ lạ." Dật Hoa nhìn Văn Phong Lãnh đang cầm trà ngồi trên ghế, có ý nào đó.
"Nếu tôi nói giúp cô ấy, tất nhiên sẽ không nuốt lời." Uống một hơi nước trong ly, ngữ khí Văn Phong Lãnh không hề gợn sóng.
"Cậu đưa cô ấy tặng cho người đàn ông nào rồi? Cả đất nước này có người có thể giấu cô ấy bí mật như vậy?" Một câu sau là Dật Hoa thuận miệng nói, nói xong ngược lại chính anh sửng sốt, linh quang hiện ra nhớ tới thật sự có một người như vậy.
Văn Phong Lãnh đương nhiên không biết rốt cuộc Cù Đông Hướng đang ở nơi nào, hắn nhớ tới ác mộng mỗi đêm, ánh mắt khẽ nhúc nhích, mở miệng dừng hẳn đề tài này: "Tôi đi tu luyện. Đất nước này có thể một tay che trời có rất nhiều, không chỉ mỗi tôi."
Dật Hoa nghe ra Văn Phong Lãnh đã muốn đuổi khách, rất thức thời mà xin từ biệt chạy lấy người. Thật ra trong khi vô ý anh đã nghĩ đến một người, đất nước này có thể một tay che trời xác thật còn có người khác —— chỉ là người nọ giơ tay nhấc chân đều bị người người nhìn chằm chằm, bên người đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, làm sao không ai biết được?
Dật Hoa gọi thân tín đến đây, phân phó hắn điều tra và báo cáo tất cả việc làm gần đây của Bộ Tây Quy. Anh có dự cảm —— người hẳn là ở nơi của Bộ Tây Quy.
Bộ Tây Quy kết thúc hội nghị, dự định tìm cô quỷ nhỏ kia hỏi tội.
Kết quả là đi dạo qua hành lang dài của đình viện cũng không thấy bóng ma nào.
Đây là đang chạy trốn? Bộ Tây Quy cũng không biết là du͙© vọиɠ chưa tiết ra hay là lửa giận trong lòng bùng lên, khí áp cả người thấp đi vài phần, thư kí trưởng nơm nớp lo sợ mà đi theo phía sau hắn, không biết nguyên thủ không hài lòng ở nơi nào.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy vẫn là sờ người sống tốt, bắt lại tiện. Hiện giờ chẳng lẽ hắn lại sắp xếp thuộc hạ đi bắt một con quỷ?
Khi Bộ Tây Quy bước vào văn phòng, thấy Cù Đông Hướng đang cuộn mình trên một bên sô pha.
Có lẽ là bởi vì không có thật thể, Cù Đông Hướng cuộn mình thoạt nhìn rất nhỏ con, cái loại cảm giác mềm mại không xương này, khác hoàn toàn với vẻ tràn đầy sức sống khi nãy.
Bộ Tây Quy nhíu mày, tầm mắt lại nhìn về phía Cù Đông Hướng trên sô pha, chắc chắn bộ dáng không có tinh thần của đối phương thật sự nằm ở đó.
Quỷ cũng sẽ cảm thấy mệt sao?
Bộ Tây Quy ngồi ở trên ghế, thư ký trưởng đang báo cáo lịch trình trong hai ngày tới, lỗ tai Bộ Tây Quy nghe, ánh mắt không không chế được mà nhìn về phía Cù Đông Hướng lơ lửng cuộn thành hình tròn. Cô rụt lại thành hình tròn có phải thấy lạnh không?
Khi tổng thư ký báo cáo có chút tò mò, từ khi vào cửa nguyên thủ rất nhiều lần nhìn sô pha. Trên sô pha có cái gì không thích hợp sao? Đây là nguyên thủ cảm thấy ô uế? Sáng nay vừa mới đổi cái vỏ mà, không nên đâu.
Thư ký trưởng còn đang nghi hoặc thì nghe thấy nguyên thủ đã mở miệng: "Gọi người lấy một tấm thảm giường đến. Phải mềm mại chút."
"? Hả —— vâng! Tôi đi ngay." Thư ký trưởng nhận lệnh chạy ra ngoài phân phó cảnh vệ đi làm. Đây là nguyên thủ mệt mỏi phải nghỉ ngơi đúng không? Lần đầu tiên trong năm năm, nguyên thủ nghỉ ngơi giữa chừng khi xử lý công việc.
Thảm lông lấy tới, Bộ Tây Quy phất tay, thư ký trưởng rất thức thời mà đóng cửa phòng lại, để nguyên thủ có thời gian nghỉ ngơi, còn phân phó riêng cảnh vệ trong thời gian ngắn không đi vào quấy rầy người.
Bộ Tây Quy lấy thảm lông mở ra đắp lên cho Cù Đông Hướng, thảm lông xuyên thấu Cù Đông Hướng, trực tiếp nằm trên sô pha. Cù Đông Hướng vô tri vô giác, tiếp tục nhắm mắt yên lặng không một tiếng động.
Lúc này, Bộ Tây Quy mới cảm nhận sâu sắc được Cù Đông Hướng đã chết. Ngay sau đó đột nhiên nhớ tới Cù Đông Hướng đã chết bốn ngày, cô nói qua mười lăm ngày không tìm thấy hung thủ và thi thể của mình thì Văn Phong Lãnh không có cách nào để cô sống lại.
Hung thủ và thi thể ở gần trong gang tấc!
Bộ Tây Quy thu hồi tầm mắt, thu hồi tay, xoay người ngồi lại trên ghế, sắc mặt như thường mà vùi đầu trong văn kiện chồng chất.
Thực ra Cù Đông Hướng không cảm thấy khó chịu ở đâu, cô vốn khỏe như vâm, chỉ là nhắm mắt lại cùng hệ thống nói chuyện tào lao.
"Thế nào? Độ hảo cảm của Bộ Tây Quy đã giảm bao nhiêu?"
"Kí chủ! Rất kỳ lạ, khi Bộ Tây Quy họp độ hảo cảm còn đang giảm xuống, đã xuống đến dưới 600, nhưng vừa rồi tự nhiên tăng lên 80 điểm."
Cù Đông Hướng cười lạnh một tiếng trả lời: "Việc này có gì mà kỳ lạ, người như Bộ Tây Quy bụng dạ nham hiểm, chẳng lẽ còn trông cậy vào hắn bởi vì du͙© vọиɠ của nửa người dưới mà sinh ra tấm lòng thương xót với phụ nữ?"
"Vậy làm sao bây giờ?"
Cù Đông Hướng không chỉ cười xấu xa một tiếng, đối phó với người như Bộ Tây Quy rất giống như thời kì giảm béo, không đến lúc tàn nhẫn không được.
Sau một ngày bận rộn, Bộ Tây Quy ngồi trên xe Nguyên soái chuyên dụng tháo cà vạt, hơi cởi ra mấy cúc áo sơ mi, duỗi tay vuốt phẳng lông mày đang ủ rũ.
Mặt trăng nhô lên, phong cảnh đường phố màu neon (nghê hồng ), một cảnh phồn hoa, ánh đèn xuyên thấu qua thân thể Cù Đông Hướng đang ngồi trên xe, khiến hồn phách cô sáng lên bảy màu sặc sỡ, lộng lẫy bắt mắt.
"Bộ Tây Quy, anh đã từng trên chiến trường, có phải có rất nhiều hồn ma như em không?"
Bộ Tây Quy không trả lời, cảnh đêm thu hút con người, gió thổi động lòng, cây hương thảo lướt qua, khiến khuôn mặt lạnh lùng của Bộ Tây Quy đắp lên một tầng ôn nhu, trong xe một mảnh yên tĩnh. Đoàn xe hộ tống chạy như bay, hai bên đều là cảnh vệ bảo hộ dẫn đường.
Tác động của vụ va chạm cơ hồ là trong phút chốc, độ nhạy bén với nguy hiểm của Bộ Tây Quy là hàng đầu, hai tay hắn gắt gao nắm lấy tay nắm an toàn, theo hướng của va chạm hai chân co lên để bảo vệ bản thân khỏi những vết thương chí mạng. Trong chớp nhoáng, hắn nghĩ tới Cù Đông Hướng bên cạnh, nháy mắt lại nghĩ tới người bên cạnh là quỷ.
Người đã chết, sẽ không chết lại lần thứ hai.
Bàn tay vốn dĩ muốn bảo vệ lại buông ra, Bộ Tây Quy biết Cù Đông Hướng sẽ không có việc gì.
Người không bảo vệ quỷ, nhưng quỷ lại nhào lên người trước tiên.
"Bộ Tây Quy!" Sắc mặt Cù Đông Hướng rất khẩn trương, cô mở hai tay ra, cả người bay đến người Bộ Tây Quy. Quỷ không có thật thể, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nháy mắt chôn vùi.
Một phút kia, Bộ Tây Quy vốn nên theo lực va chạm và nhảy ra khỏi xe, nhưng hắn nhìn thấy cô quỷ kia dùng chính thân thể mình bảo vệ bản thân, hắn đờ đẫn ra. Ký ức xấu xí phủ đầy bụi trong đầu một lần nữa hiện lên.
Người đã từng chết kia cũng đã từng dùng sinh mạng của chính mình bảo vệ hắn! Sau đó người kia ——
Tiếng nổ mạnh vang hết đợt này đến đợt khác, ở trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Bộ Tây Quy bị nhóm cảnh vệ ra sức lôi ra ngoài.
Ánh mắt Bộ Tây Quy không hề động, hắn gắt gao nhìn thẳng bên trong Cù Đông Hướng dừng lại trong xe, vẫn luôn cố tình không nhớ tới bóng người và bóng ma bị thiêu đốt trong ánh lửa luôn thay thế nhau.
"Không! Cù Đông Hướng —— em đi ra!" Bộ Tây Quy cố gắng hét lên, đôi tay thoát khỏi cái đỡ của nhóm cảnh vệ, chạy thẳng vào hướng bên trong.
Trong xe cái gì cũng không có, ánh lửa tận trời, cả đều bị thiêu cháy thành một quả cầu lửa.
"Cù Đông Hướng ——" Giọng nói Bộ Tây Quy, như là dùng hết toàn lực la lên.
Nhóm cảnh vệ không rõ sự việc, chức trách không cho phép bọn họ để nguyên thủ chịu bất cứ nguy hiểm gì, trước hết đưa Bộ Tây Quy chạy trốn về phía an toàn, bởi vì một phút chần chừ kia Bộ Tây Quy đã bị thương.
Bộ Tây Quy được đưa đến nơi an toàn, xung quanh là một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng nổ mạnh, tiếng còi cảnh sát tràn ngập. Bộ Tây Quy nằm trên cáng y tế, quần áo bừa bộn, cả người đều xước da, phảng phất như toàn bộ linh hồn đều đã bị thương nặng cúi đầu không nói.
"Bộ Tây Quy —— anh không sao chứ?" Bên cạnh truyền đến giọng nói quan tâm của Cù Đông Hướng, giống như âm thanh tự nhiên.
Ngẩng đầu, lông tóc không tổn hao gì, lơ lửng trước mắt hắn. Dường như Bộ Tây Quy đỏ hốc mắt, hắn gần như cắn răng, phun ra từng câu từng chữ: "Em—— em không sao chứ?"
"Em là quỷ mà, đã chết! Nhưng mà vừa rồi em quên mất bản thân không có biện pháp bảo vệ anh." Cù Đông Hướng cười nói chuyện với Bộ Tây Quy, ở trong mảnh hỗn loạn chỉ có giọng nói của cô mới có thể xoa dịu hơi thở của hắn.
Nhịn không được mở hai tay ra, Bộ Tây Quy nghĩ muốn hung hăng mà ôm lấy người phụ nữ trước mắt, hai tay xuyên qua hồn phách chỉ có thể vây quanh chính mình.
Bộ Tây Quy nhắm hai mắt lại, nước mắt đã ươn ướt nơi hốc mắt.
PS: Lão hổ không phát uy. Đối xử với Đông Hướng của chúng ta như chú mèo nhỏ. Ha ha, lão đại nhượng bộ phải đối mặt với mặt xấu nhất bản thân khi đó, cũng là Minh Trai Chi và hắn năm đó trên chiến trường trở mặt lẫn nhau. Mời xem lẫn tới!