Mạt Thế Trọng Sinh

Chương 2: Thân thế

Hạ Gia Dương là người mà cả đời này Dịch Lạc Thần muốn đem treo lên đầu quả tin mình mà sủng ái. Hắn nhớ rõ khi đó biết cậu bỏ đi hắn đã tự nhốt mình trong thư phòng hai ngày hai đêm, phải biết Dịch Lạc Thần cũng rất hận bản thân mình khi vô liêm sĩ tới nỗi yêu đứ con trai mà hắn đã nhận nuôi. Dịch Lạc Thần đã muốn ngăn cái tình cảm ngang trái này lại nhưng trái tim hắn tuyệt đối không nghe theo, hắn tận lực trốn tránh cứ coi đó là tình thương của một người ba dành cho con mình.

Mãi cho đến ngày hôm đó, khi biết được Hạ Gia Dương đang theo đuổi một người con gái hắn triệt để sụp đổ. Hắn cứ nghĩ thứ tình cảm đó đã biến mất dần theo năm tháng, Dịch Lạc Thần vạn vạn không ngờ đến tình yêu của hắn chỉ là bị hắn chôn sâu xuống đáy lòng, tích tụ ngày càng nhiều, hôm nay chịu một kích nó triệt để bùng nổ rồi.

Hắn ghen ghét đố kỵ với cô gái đó, tức giận vô cớ với cậu. Cắt thẻ ngân hàng của cậu, khi biết Hạ Gia Dương bỏ nhà ra đi hắn hận chính mình tại sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Trong hai ngày tự nhốt mình đó hắn nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Hạ Gia Dương….

Gia đình nhà họ Dịch làm việc không phải thứ sạch sẽ gì, từ nhỏ hắn đã được ông nội bồi dưỡng để trở thành người thừa kế. Khi đó thế lực nhà hắn lớn mạnh nên không ít kẻ thù nhắm đến, một lần khi ba mẹ hắn đi giao dịch về lô hàng mới đã bị kẻ thù ám toán chết ngay tại chỗ, khi ông nội nhận được tin con trai con dâu mình mất cũng chịu không nổi mà lâm bệnh. Khi đó Dịch Lạc Thần chỉ mới là cậu bé 10 tuổi, trong nhà chuyện xấu này chưa đi chuyện xấu khác lại cứ nối đuổi theo đuổi tới. Tình hình khi đó thật sự tàn khốc, không chỉ phải phòng giặc ngoại mà còn phải xem chừng bọn phản động bên trong.

Một gia tộc lớn như vậy, kiếm người có lòng tham quả thực không khó. Khi ông nội Dịch vừa ngã xuống đã có không biết bao nhiêu người muốn lên nắm quyền cái ghế gia chủ nhà họ Dịch này rồi. Lần đó hắn xém chút nữa đã bị chú hai mình đuổi khỏi nhà rồi, có thể là ông nội Dịch lo cho đứa cháu đích tôn này nên gắng gượng dậy giải quyết hết thảy những thứ cản đường, chính thức đưa Dịch Lạc Thần khi đó 11 tuổi lên chiếc ghế gia chủ. Sau khi thu xếp ổn thỏa thân tín bên cạnh hắn ông nội Dịch cuối cùng cũng chống cự không nổi nữa mà rời xa trần thế.

Dịch Lạc Thần năm 10 nếm đủ loại đắng cay trong cuộc đời, trước đó đã là một đứa trẻ trầm mặc ít nói sau đó lại càng băng lãnh hơn. Hắn không tha thiết cuộc đời này nữa, những người quan tâm yêu thương hắn đều đã bỏ hắn mà đi. Thế nhưng hắn không cho pháp mình chết đi hay ngã xuống, Dịch Lạc Thần hắn phải hoàn thành tâm niệm cuối cùng của ông nội là tẩy trắng gia tộc nhà mình.

11 tuổi Dịch Lạc Thần lần đầu tiên gϊếŧ người. Người mà hắn gϊếŧ không sai chính là vị chú hai kia, người mà khi ông nội vừa đổ bệnh đã chờ không được mà muốn đuổi hắn ra khỏi nhà. Một phát súng kia bắn thẳng vào thái dương người đàn ông trung niên để ông ra đi một cách không cam tâm, rõ ràng chỉ một chút nữa là ông đã có thể nắm giữ thế cục trong tay.

Dịch Lạc Thần chưa bao giờ quên cái cảm giác thống khoái đó, ngay khoảng khắc đó hắn có cảm giác mọi thứ tiêu cực hắn phải chịu hết thảy đều theo phát súng kia mà phát tiết ra ngoài…

Dịch Lạc Thần cứ vậy mà đứng một mình cô độc trên địa vị cao, cách hắn làm việc ngày càng cực đoan và tàn khốc, người chết dưới tay hắn ngày một nhiều. Dịch gia đang trong thời kỳ tẩy trắng, hắn nhắm trúng một mảnh đất để xây dựng khách sạn, nhưng không may cho hắn là nơi đó là một cô nhi viện lâu năm, viện trưởng nơi đó không muốn bán lại.

Hôm nay Dịch Lạc Thần theo trợ lý thân cận Triệu Hoán của mình đến cô nhi viện này để thuyết phục viện trưởng còn nếu không thì hắn sẽ dùng biện pháp mạnh.

Có thể những đứa trẻ ở đây cũng giống hắn không còn gia đình ở bên, Dịch Lạc Thần có một chút đồng cảm nhưng cũng không vì vậy mà hắn lại bỏ qua mục đích của mình. Thời gian qua đã thôi luyện một hắn thành một người máu lạnh vô tình sẽ không vì bất cứ điều gì làm tổn hại đến bản thân.

Viện trưởng của cô nhi viện Tâm Ái này là cô Trương năm nay cũng đã ngoài 40, viện trưởng Trương đang ngồi trong viện của mình mà nghĩ cách để cho những đứa trẻ ở đây có cuộc sống tốt hơn. Cái cô nhi viện này không thuộc bộ phận nhà nước nên hằng năm nhà nước không có trợ cấp nào cả, Cô nhi viện này là do trước đó ba của bà lập nên nguồn sống chủ yếu đến từ các mạnh thường quân. Dạo gần đây kinh phí viện ngày càng eo hẹp, hai ngày trước lại tới thêm hai thành viên. Một đứa trẻ ba tuổi cùng một đứa bé sơ sinh, cô Trương không nỡ vứt bỏ nên đã nhận vào viện điều này làʍ t̠ìиɦ thế càng thêm khó khăn.

Đứa bé trai ba tuổi đang ngồi trông em trai mới gặp hôm qua của nó, nó nhìn cô Trương với ánh khẩn trương lo sợ, nó sợ mình sẽ bị bỏ rơi thêm một lần nữa, cái cảm giác đó nó không muốn trải qua một chút nào.

Đúng lúc này Dịch Lạc Thần cùng thủ hạ của mình từ từ tiến vào. Một cô giáo khác của viện tiến lên gõ cửa: “Viện trưởng Trương có cậu Dịch Lạc Thần đến ạ.”

Cô Trương thoáng chốc nhớ ra người đó là ai vội phân phó cho người đi vào. Bước vào căn phòng nhỏ bé đơn sơ, hắn đảo mắt một vòng bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé đang nép bên người được xưng là viện trưởng Trương kia.

Có thể đứa bé đó cảm nhận khí tức đáng sợ trên người Dịch Lạc Thần nên mới cảm thấy lo sợ như vậy, cái ánh mắt hoảng loạn, rụt rè đó không phải là lần đầu tiên Dịch Lạc Thần được nhìn thấy. Rất nhiều những đứa trẻ cùng tuổi với hắn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đó, chỉ sợ một khắc đó hắn sẽ lao lên tấn công bọn họ.

“Dịch thiếu gia, không biết ngài hôm nay đến là có chuyện gì?” Viện trưởng Trương cũng có một chút gì đó là lo sợ đứa nhỏ này. Tuy Dịch Lạc Thần mới 15 tuổi nhưng cái khí thế trên người hắn làm cô không khỏi muốn tránh ra xa.

Triệu Hoán biết rõ thiếu gia nhà mình sẽ không trả lời nên rất quen thuộc mà đáp lại lời của cô Trương: “Chúng tôi đến đây hôm nay là muốn bàn lại cái đề nghị ngày hôm đó.”

Thoáng chốc trong ánh mắt cô Trương hiện lên vẻ do dự, hiện tại kinh phí của viện thiếu hụt trầm trọng, tiền của bà cũng không còn lại là bao nhiêu. Có thể nói đây là đề nghị rất mê người, nhưng những đứa trẻ này chúng phải ở đâu đây.

Như biết được nổi lo lắng, trăn trở của cô mà tiếp tục đưa ra đề nghị: “Còn về những đứa bé này thì cô yên tâm, chúng tôi đã quyết định sẽ cho cái em một gia đình mới. Công ty chúng tôi cũng có chính sách là từ thiện và cũng có một cái cô nhi viện, nên nếu viện trưởng Trương đồng ý bán mảnh đất này cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ chuyển chúng sang cô nhi viện đó.”

Viện trưởng Trương thoáng chốc do dự, không thể nói lời đề nghị này rất hấp dẫn với bà, nỗi quan tâm lớn nhất cũng đã được giải quyết, đối phương lại đưa ra một cái giá rất cao.Thoáng chốc cô Trương đã bị điều kiện này mê hoặc, vừa định nói lên quyết định của mình thì một tiếng khóc thanh lãnh vang lên khắp văn phòng.

Mọi người bị tiếng khóc làm trở tay không kịp, hốt hoảng một lúc cô Trương mới khòm xuống đứa bé đang nằm trong nôi kia. Tiếng khóc của đứa bé này cực kỳ có lực, nó như một đứa trẻ nghịch ngợm, kiêu kỳ thấy tất cả mọi người không ai để tâm đến mình nó mới cất tiếng khóc để làm cho người khác chú ý.

Được cô Trương bết trong tay, đứa bé càng khóc to hơn cộng thêm giãy giụa mạnh viện trưởng vẫn còn chưa khống chế được tay mình thế là đứa bé bị rơi xuống. Tình huống nói chậm mà nhanh, đều diễn ra bất ngờ không ai kịp đưa tay chụp lại. Thấy đứa trẻ sắp rơi xuống mặt đất mọi người đều nghĩ thầm trong lòng lần này xong thật rồi, Dịch Lạc Thần từ lúc bước vào phòng đã tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt định thần, lúc nghe tiếng khóc đứa bé hắn mới hé mắt ra, mắt thấy đứa bé sắp rơi xuống tay hắn trong vô thức đưa tay ra đón.

Đứa bé cứ thế an toàn đáp xuống trong tay Dịch Lạc Thần, mọi người thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhỏm nhưng rồi lại hoảng hốt sợ hắn lại thả đứa bé ra. Ngay cả Dịch Lạc Thần cũng có chút bất ngờ với hành động vô thức đó của mình, phải biết từ khi lần đầu tiên gϊếŧ người hắn đã không còn coi mạng sống ra gì huống chi là một đứa bé sơ sinh xa lạ. Hắn nhíu mi mắt mình lại nhìn chăm chăm đứa nhỏ trong lòng.

Còn về phần đứa nhỏ kia cũng không biết do sợ quá hay là sợ gương mặt lạnh băng của hắn mà tiếng khóc đã im bật, nó cũng mở to đôi mắt của mình ngây thơ không biết gì mà nhìn chăm chăm Dịch Lạc Thần. Nó cảm thấy ở trong vòng tay người này thực ấm áp, tốt hơn so với người ban nãy rất nhiều.

Hai người một lớn một nhỏ cứ trừng trừng nhìn nhau, một lúc sau không biết vì cái gì bỗng nó cất tiếng cười, dùng đôi bạn tay bé xíu của mình bắt lấy ngón tay của Dịch Lạc Thần trước đó muốn xách nó ra khỏi ngực mình. Như bị phản ứng của đứa nhỏ dọa đến, người hắn đột nhiên căng chặt, phải biết một đứa con trai 15 tuổi nhìn hắn cũng rất sợ hãi mà tránh xa chứ đừng nói chi một đứa bé sơ sinh vắt mũi chưa sạch.

Như không cảm nhận được sự dị thường của người bế mình, nó vẫn vô tư nắm lấy ngón tay còn non nớt mà hữu lực ấy bắt đầu chơi đùa, cái miệng bé xíu kia không ngừng nở nụ cười lâu lâu còn phát ra vài âm thanh “ a…a…a” người có trái tim sắt đá mấy cũng không khỏi mềm lòng, huống chi Dịch Lạc Thần mới 15 tuổi. Cho dù tính cách hắn lạnh lùng, làm việc dứt khoát còn từng gϊếŧ người nhưng không thể phủ định rằng hắn vẫn là một cái thiếu niên đang trong độ tuổi trưởng thành, chỉ là hoàn cảnh bắt hắn phải thành thục hơn tuổi mình mà thôi.

Hắn cũng muốn có bạn nhưng Dịch Lạc Thần không thể nào ngăn cản cái ánh măt sợ sệt đó của mọi người, lần đầu tiên sau khi ngồi lên chiếc ghế gia chủ có người không sợ hắn còn nở nụ cười với hắn cho dù nó chỉ mới là đứa trẻ sơ sinh. Dịch Lạc Thần phát hiện đứa nhỏ này rất đẹp, theo hắn ước lượng đứa nhỏ này cũng khoảng 7 8 tháng gì đó. Hai mắt bé to tròn, ánh mắt rất sáng nhìn cực kỳ có hồn lại thêm nét hồn nhiên của trẻ thơ bất giác người đối diện bị ánh mắt đó làm cho mê muội, không những thế đứa nhỏ này cực kỳ trắng trắng đến phát sáng, chắc tại gia đình khó khăn mà đứa trẻ có hơi gầy làm cho người ta có cảm giác thương xót, nụ cười kia rất đẹp, hồn nhiên của trẻ con chưa dính phải một chút tạp trần nào.

Đột nhiên Dịch Lạc Thần có một ý nghĩ: “Triệu Hoán.”

“Dạ thư thiếu gia.”

“Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này.” Một câu nói trần thuật không hơn không kém, không phải đang thăm dò ý kiến, cũng không phải đang thảo thuận mà là đưa ra quyết định của mình không cho phép đối phương từ chối.

Triệu Hoán thoáng chút do dự, anh sợ thiếu gia nhà mình chỉ là có hứng thú nhất thời, sau này đứa nhỏ lại phải chịu khổ : “Cái này….Thiếu gia nuôi nấng một đứa trẻ không phải là chuyện nhỏ đâu ạ.”

Dịch Lạc Thần một lời không nói chỉ cho anh một cái liếc mắt, Triệu Hoán biết rõ đây là hắn đã định rồi không cách nào thay đổi chỉ đành tuân theo, thầm cầu nguyện cho đứa nhỏ kia đừng gây phiền phức cho Boss nhà mình.