Cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi, có mấy ai biết trước được kết cục của mình rồi sẽ đi về đâu. Hạ Gia Dương cả một đời sống hết mình vì bạn bè, giúp đỡ mọi người khi mình có thể, nhưng cuối cùng người luôn bảo vệ mình thì lại không cách nào bảo vệ được. Cứ thế mà trơ mắt nhìn hắn bị tang thi vây quanh, chờ đợi hắn là cái chết không tưởng, trước khi ra đi hắn còn quay lại đối mặt với Hạ Gia Dương mỉm cười mà nhìn cậu trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu: “Tôi yêu em.”
Hạ Gia Dương triệt để sụp đổ rồi, đến bây giờ cậu vẫn không tin được người mà cậu cứu lại chính tay đẩy cậu và người thân mình vào chỗ chết. Để rồi giờ đây người kia vì bảo vệ cậu mà lấy mình dụ tang thi đi, nghe rõ câu cuối cùng người kia nói cậu thật sự không muốn sống nữa.
Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Cậu không cam tâm, cậu không cam tâm phải chịu kết cục như thế này!!
Hạ Gia Dương giật mình tỉnh lại trên giường, khi ý thức được rõ ràng cậu bắt đầu rơi vào khủng hoảng. Giấc mơ ban nãy rõ đáng sợ, cậu thấy cả thế giới này rơi vào thời kỳ tận thế, trên hết là người ba nuôi của cậu Dịch Lạc Thần vì dẫn tang thi đi để cứu cậu mà hy sinh bản thân mình, trước khi chết ông ấy còn nói yêu mình.
Biết nó chỉ là một giấc mở cậu không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, vì mơ thấy ác mộng mà cả người cậu đều ướt hết rồi. Chịu không nổi Hạ Gia Dương đứng dậy đi đến phòng tắm, nhưng vừa rời khỏi giường cậu đột nhiên khựng lại. Cái khung cảnh này vừa lạ vừa quen, nó như là chuyện của rất nhiều năm trước đây vậy. Ngờ ngợ mà nhìn tờ lịch được đặt ở tủ đầu giường: 3h20p sáng ngày 16/5/2495. Cậu nhớ rất rõ thời điểm hiện tại cậu ở là bao nhiêu, đây rõ ràng là chuyện của 2 năm trước. Nếu cậu nhớ không lầm trong giấc mơ đó ngày mà Trái Đất này diệt vong là 16/8/2495.
Hạ Gia Dương có chút không tin vào mắt mình, cậu có một suy nghĩ to gan. Hạ Gia Dương cậu trọng sinh rồi!!! Trọng sinh về trước đó ba tháng, những chuyện kia là thật không phải mơ.
“Hahahahahaha…..” Nếu đây là sự thật vậy thì ba con cậu cũng không bị đám người kia hại chết nữa rồi. Ông trời đã cho cậu đi lại một lần nữa thì cậu sẽ tận dụng cơ hội này thật tốt đời này cậu phải bảo vệ baba của mình. Vừa vui mừng được một lúc, Hạ Gia Dương nhớ lại lời nói trước khi chết của baba. ‘Baba nói yêu mình là yêu theo kiểu đó sao?’ Nghĩ đến đây cậu không khỏi có chút ngượng ngùng, nhận ra xái phản ứng bất thường của mình Hạ Gia Dương khϊếp sợ không thôi.
Tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy với baba của mình?? Còn nữa khi nghĩ đến những lời nói đó của ba ngoài kinh ngạc ra thì cậu phát hiện cậu chỉ có ngượng mà thôi, một chút khϊếp sợ cũng không có.
Sau một hồi đắn đo, cậu quyết định dù sau cũng sắp tận thế tới nơi rồi ai còn quản ba cái chuyện này. Sống lại một lần cậu không muốn mình phải hối tiếc gì cả, quan trọng nhất vẫn là baba của cậu. Nếu cậu nhớ không lầm thì khoảng thời gian này đang là lúc cậu giận dỗi baba của mình vì bị ông ấy khóa thẻ ngân hàng đây mà. Cậu nhớ lúc đó vì cá cược thua với bạn bè mà cậu phải theo đuổi hoa khôi của khóa trên, nghĩ đến cô gái đó cậu hận không thể hiện tại lột da của ả ta ra.
Chính con đàn bà ác độc đó đã đẩy hai ba con cậu vào bước đường cùng, cậu còn nhớ rõ ràng trước lúc cậu trọng sinh có một khoảng thời gian vì ác niệm quá lớn mà biến thành hồn ma lang thang. Lúc đó cậu cũng nghĩ baba mình cũng sẽ biến thành cái dạng này, nhưng cậu tìm rất lâu vẫn như cũ không có. Trong lúc buồn bã cậu vô tình nghe được cuộc đối thoại của ả đó và bạn của cô ta.
Hà Tình bộ mặt tiểu nhân đắt ý mà ngồi thưởng thức trái cây lấy từ chỗ Hạ Gia Dương: “Cái tên Hạ Gia Dương đó đúng là ngu chết đi được. Trước mạt thế đã ngu sau này còn ngu hơn tự cho mình là thánh mẫu.”
Kiều Kiều ngồi kế bên hưởng lợi cũng góp lời:
“Đúng vậy đó tiểu Tình. Cậu ta cho tới chết cũng không biết biết năm đó khi mạt thế còn chưa đến cậu là muốn tiếp cận ba cậu ta nên mới để cậu ta theo đuổi mình.”
“Hahaha…Cậu đừng nhắc đến chuyện đó vừa nhắc mình lại càng tức cười. Lần đó tôi là nhìn trúng ông ba nuôi đẹp trai phong độ lại còn có tiền của Hạ Gia Dương nên mới mua chuộc những người bạn của cậu ta rồi lập ra một cuộc cá cược. Nếu như mạt thế không đến nói không chừng bây giờ câu ta còn phải kiêu mình một tiếng mẹ kế nữa là.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tình Tình quả nhiên cao tay, dù sao lúc đó ai cũng biết Dịch Lạc Thần cưng chiều nhất là đứa con trai nuôi này mà.”
“Tên đó còn tưởng bở một tên tiểu bạch kiểm như nó Hà Tình mình đây xem vừa mắt sao?”
Linh hồn Hạ Gia Dương nghe không sót một chữ nào. Thì ra ngay từ ban đầu cậu là bị con mụ điên này lừa. Càng nghĩ đến cơn nóng giận bên trong Hạ Gia Dương càng lớn không còn cách nào khác cậu đành phải lánh sang nơi khác để làm hạ cơn hận thù trong lòng mình xuống.
Cậu bây giờ rất muốn gặp baba mình, vừa nghĩ là làm. Vì trước đó giận dỗi baba nên Hạ Gia Dương đã lái xe đến một thành phố khác để trốn khỏi tay mắt của ba mình, hiện tại chỉ mới 4h sáng cậu có thể lái xe về thành phố H là có thể gặp được baba ngay lập tức.
Tắm rửa sạch sẽ, thu dọn một ít đồ đạt hữu dụng Hạ Gia Dương lập tức phóng lên xe quay trở về thành phố H. Trời vẫn còn sớm, xe trên đường không quá nhiều, nghĩ đến viễn cảnh gặp lại baba mình cậu lại vui vẻ không thôi. Lái xe từ đây về thành phố H khoảng 4 tiếng đồng hồ.
Hạ Gia Dương không chạy thẳng về nhà mà là ghé vào công ty của baba cậu. Cậu biết giờ này ông ấy nhất định đang ở công ty, vừa tới nơi quen cửa quen nẻo mà lái xe xuống dưới hầm, sử dụng thang máy chuyên dụng của chủ tịch mà đi thẳng lên phòng làm việc của baba cậu.
Ngay khi cánh cửa thang máy vừa được mở ra, đột nhiên cậu chùn bước cậu không biết sau tất cả mình nên đối mặt như thế nào với ba mình. Thật sự rất nhớ ông, nhớ ánh mắt cưng chiều mang theo một chút nghiêm nghị của baba, nhớ cái vòng tay to lắm mà ấm áp từ trước đến nay chỉ thuộc về mình cậu.
Hạ Gia Dương không ngờ được rằng có một ngày cậu lại sợ hãi khi đối diện với baba mình như thế. Lấy hết dũng khí của mình ra cậu bước ra khỏi thang máy, đón chào cậu vẫn là trợ lý của baba như ngày nào.
“Tiểu thiếu gia.”
“Baba em đâu.”
“Chủ tịch hiện đang có cuộc họp.”
“Vậy em vào trong chờ baba.”
Khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này, sống gần một năm ở mạt thế cậu đã sắp quên đi cái vẻ đẹp vốn có của thế giới này rồi. Cậu còn nhớ rõ suốt một khoảng thời gian dài cậu trong mắt cậu chỉ toàn là gϊếŧ chóc cậu mệt mỏi đến nổi muốn buông xuôi tất cả, từ đầu tới cuối cũng chỉ có baba cậu bảo vệ cho cậu chu toàn. Dù đó là thời buổi thức ăn khan hiếm nhưng ba cậu chưa từng để cậu phải đói một ngày nào, nhớ lại những chuyện kiếp trước cậu càng nghĩ càng đau lòng. Người ba yêu thương chăm sóc cho cậu mười mấy năm trời giờ đây lại không bằng một người phụ nữ, cậu lại vì con mụ ác độc đó mà cãi lại lời của ba mình, gây hấn với ba.
Ngấm nghía phòng làm việc của baba cậu, Hạ Gia Dương tỉ mỉ quan sát từng góc ngách một. Hạ Gia Dương chợt phát hiện, trong căn phòng làm việc đơn bạc này đâu đâu cũng có đồ vật của cậu. Cạnh chiếc bàn làm việc toát đầy vẻ uy nghiêm thì lại có một chiếc ghế lười kế bên, dưới sàn được lót thêm một tấm thảm dày vì có người nào đó luôn không thích đi giày.
Cái kệ sắp đầy những văn kiện, công văn, hồ sơ, thì lại có riêng một ngăn chứa đầy những dồ ăn vặt. Còn trên mặt bàn đầy những văn kiện lộn xộn kia luôn đặt một tấm hình đứa bé trai đang nằm ngủ, lúc nào cũng yên vị tại đó chưa bao giờ bị xê dịch qua.
Bây giờ nhìn lại, Hạ Gia Dương cũng lấy làm ngạc nhiên, cậu không nghĩ đến trong phòng làm việc của ba mình lại chứa nhiều vật dụng của cậu như vậy. Cậu vẫn còn nhớ, lúc trước sau khi tan học cậu sẽ không bao giờ chịu về nhà mà sẽ đến công ty của baba cứ ở đây mà chờ đợi ba mình tan làm sau đó là cùng về nhà. Sau khi lên đại học, tần suất cậu đến đây giảm đi hẳn, cậu bỏ thời gian bên cạnh bạn bè mình nhiều hơn cũng bắt đầu học cách ăn chơi, bước vào thời kỳ phản nghịch.
Cuối cùng mạt thế đến Hạ Gia Dương cũng chưa một lần bước chân trở lại đây, cậu không ngờ mọi thứ nơi đây vẫn như vậy. Nó làm cho cậu cảm thấy thân thuộc, cho cậu cảm giác một phần nơi đây là của mình.
Cơn gió mát mẻ từ điều hòa, Hạ Gia Dương ngồi trên chiếc ghế sofa có chút không chống cự được cơn buồn ngủ đang tìm tới mình. Nói thật từ lúc sống lại đến giờ, dây thần kinh của cậu lúc nào cũng căng chặt cả, cậu không dám thả lỏng tinh thần dù chỉ một chút. Những năm mạt thế không cho cậu buông lỏng cảnh giác, khắp nơi đều là nguy cơ một khi thả lỏng cậu không biết mình sẽ biến thành dạng gì.
Một lần nữa trở về thời kỳ thái bình, trở về nơi thân thuộc Hạ Gia Dương bất giác thả lỏng tinh thần cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Dịch Lạc Thần vừa rời khỏi cuộc họp đã được trợ lý thân tính mình thông báo tiểu thiếu gia đã đến và đang chờ trong phòng chủ tịch.
Hắn có chút gấp gáp trở lại văn phòng làm việc của mình, phải biết Hạ Gia Dương là đang giận dỗi hắn khóa thẻ của cậu không cho cậu tiêu tiền vì hoa khôi khóa trên kia. Dịch Lạc Thần khi biết được tin tức cậu vì người con gái đó mà giận dỗi bỏ nhà ra đi với hắn, lúc đó hắn thật sự tức điên lên được.