Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 38: Hắc điếm

Ngày thứ hai sau khi uống rượu mừng, Thẩm Ưu lái xe chở gia đình ba người Long Linh đi đến sân bay trong thành phố, họ đã đặt xong vé máy bay từ sáng sớm.

Sau khi xe chạy vào bãi đỗ xe của sân bay thì Long Linh vô cùng lo lắng xuống xe đi đến mở cốp xe để lấy hành lý, sợ kéo dài thêm thì sẽ trễ giờ lên máy bay.

“Cha, mẹ, hai người chuẩn bị sẵn giấy chứng minh nhân dân đi, lát nữa sẽ phải kiểm tra an ninh.” Long Linh đặt hai vali hành lý xuống, một cái là của cha mẹ cô, một cái chính là của cô.

Lúc này Long Tôn Vượng và Trần Yên Phương từ từ bước xuống xe, trên mặt tỏ vẻ ngượng nghịu: “Yên Phương, sao bà lại để quên giấy chứng minh nhân dân ở trên bàn trà vậy? Cái này phải làm sao bây giờ?”

Trần Yên Phương ngượng ngùng xoắn xít đi đến trước mặt con gái rồi nói: “Hay là một mình con đi thôi, bây giờ cha mẹ quay ngược về lại để lấy giấy chứng minh thì cũng không kịp nữa rồi.”

Biểu cảm trên mặt Long Linh cứng đờ, cô đã cạn lời đến mức không biết nói gì nữa.

“Tiểu Linh em đi trước đi, nếu không vào check in thì sẽ không kịp nữa. Anh đưa dì và chú về nhà là được rồi, khách sạn cũng đã đặt rồi, nếu không đi thì sẽ tổn thất không nhỏ đâu.” Giọng điệu của Thẩm Ưu không chỉ không có một chút nôn nóng mà ngược lại còn có một chút vui sướиɠ khi người ta gặp rắc rối.

“Đúng vậy, đúng vậy! Đều do chúng ta bất cẩn, thế mà lại để quên thứ quan trọng như vậy ở nhà.” Vợ chồng hai người còn kẻ xướng người họa với Thẩm Ưu, sáng sớm bọn đã thương lượng xong rồi, trước tiên lừa Long Linh lên máy bay rồi tính tiếp.

Long Linh nhìn di động của chính mình, cách giờ máy bay cất cánh còn nửa tiếng nữa, hiện tại thật sự cần phải lập tức rời đi. Vé máy bay là do Thẩm Ưu đặt, có thể đi lối dành cho khách VIP để check in thì vẫn còn kịp.

Cô bất lực nhìn nhìn bọn họ, thở dài một tiếng rồi mới chạy lon ton đến khu check in: “Thẩm Ưu, anh nhất định phải chở cha mẹ tôi về tận nhà nha. Anh lái xe cẩn thận một chút.”

Sau khi Long Linh biến mất ở cửa check in thì có một tài xế đẩy vali hành lý màu đen đi về phía Thẩm Ưu: “Thẩm tổng, hành lý và vé máy bay của ngài.”

Hóa ra là Thẩm Ưu cố ý đặt vé máy bay muộn hơn Long Linh một chuyến, muốn cùng đi qua để tạo cho cô một bất ngờ vui vẻ. Chỉ khi con người ta cô đơn bên ngoài, không nơi nương tựa thì nội tâm mới càng khao khát có được tình yêu, mặc kệ đó là tình cảm gia đình hay là tình yêu trai gái.

Long Tôn Vượng vỗ vỗ bả vai Thẩm Ưu: “Tiểu Thẩm à, hôm nay chú chính thức giao con gái bảo bối của mình vào tay cháu! Hy vọng cháu tỏ tình thành công! Cố lên!”

Khuôn mặt của Trần Yên Phương vẫn luôn tươi cười, Thẩm Ưu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bà, sau khi Long Tôn Vượng nói hết tất cả mọi chuyện cho bà biết thì bà vẫn luôn vô cùng ủng hộ: “Chúng ta không cần con gái gả đến một gia đình giàu có, chỉ mong nó có thể gả cho một người yêu thương nó thật lòng, hai người bình bình đạm đạm mà sống với nhau cả đời là được rồi. Nếu hai đứa có duyên có phận thì chúng ta cũng rất ủng hộ, sau này cho dù gặp phải chuyện gì thì cháu nhất định phải che chở cho nó, đừng để cho nó chịu ấm ức là được rồi.”

Lời nói của chú và dì càng khiến lòng của Thẩm Ưu thêm kiên định, có cha mẹ giản dị như vậy thì nhất định sẽ dạy dỗ được một được một đứa con gái nhiều đức hạnh.

“Chú, dì, xin hai người cứ yên tâm. Nếu Tiểu Linh theo cháu cả đời thì cháu sẽ dành cả đời này để yêu thương cô ấy.” Thẩm Ưu vừa nói chuyện vừa đem chìa khóa xe ở trên người đưa cho tài xế rồi dặn dò: “Anh nhất định phải đưa hai người họ về đến thôn Ngọa Long an toàn.”

“Vâng, Thẩm tổng!”

Hai vợ chồng Long Tôn Vượng vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Ưu rồi đi theo tài xế lên xe.

Đẩy vali hành lý trong tay, Thẩm Ưu giống như được rót mật, dường như vui vẻ ra mặt. Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày thổ lộ, tuy rằng trong lòng không nắm chắc mười phần nhưng cũng đã có bảy tám phần. Thậm chí anh cũng đã nghĩ đến cảnh tượng ngọt ngào của cả hai khi ngồi dựa sát vào nhau trên bờ cát ở trước biệt thự vào ban đêm.

Mấy giờ sau, Long Linh xuống máy bay với tâm trạng u ám, đây là lần đầu tiên cô đến Hải Nam, chỉ cần nhìn từng hàng dừa kia là cô đã cảm thấy rất đặc biệt và hiếm lạ.

Bởi vì không biết vui chơi ở đâu thì tốt nhất nên cô đành phải bắt một chiếc taxi về khách sạn đã được đặt trước.

Tài xế taxi là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, tuy rằng nói tiếng phổ thông không chuẩn nhưng lại rất nhiệt tình, ông ta nói: “Cô gái là tới Hải Nam để du lịch sao? Trước đây đã tới nơi này chưa?”

Long Linh thấy ông chú thân thiện lại nhiệt tình như vậy thì cũng mở miệng nói chuyện phiếm, cô không chỉ nói cho tài xế biết là mình đến đây để du lịch, mà còn nói chuyện cha mẹ nhất thời không đến được nên mình mới phải đi một mình.

Tài xế nghe xong thì trong mắt có thứ gì đó chợt lóe qua, ông ta tiếp tục trò chuyện: “Bây giờ đã là giữa trưa rồi nhất định là cô vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đã đến biển rồi thì không có lý do gì không đi ăn hải sản. Hải sản ở nơi này của chúng tôi không chỉ tươi ngon mà còn được đánh bắt ở ngoài tự nhiên, giống như tôm hùm, biển mai hình thoi, cá mú, trai huyết……Rất nhiều hải sản, kể cả ngày cũng không hết. Người dân địa phương chúng tôi đều không đi đến những khách sạn lớn để ăn hải sản, nơi đó vừa mắc vừa ăn không ngon, hương vị trong những quán ăn lề đường mới là chính thống của Hải Nam, giá cả cũng rất hợp lý.”

Nghe tài xế kể tên các loại hải sản thì lúc này Long Linh mới cảm giác được bụng của mình cũng đã thì thầm kêu to. Cô xoa xoa cái bụng xẹp lép, nuốt nuốt nước miếng rồi nói với tài xế: “Bác tài, quán hải sản mà dân địa phương của mọi người thường ăn là ở đâu?”

Tài xế thấy lời nói của mình đã có tác dụng thì âm thầm vui vẻ, ông ta vội vàng trả lời: “Ở cách khách sạn của cô không xa đâu. Nơi đó giao thông rất thuận tiện, khi cô ăn xong thì lúc nào cũng có thể bắt xe trở về khách sạn.”

Long Linh nghĩ dù sao một mình mình cũng không biết đi đến nơi nào chơi, không bằng cứ đi ăn một bữa hải sản thật lớn trước rồi tính sau: “Bác tài, vậy chú chở cháu đến quán ăn trước đi. Không cần đến khách sạn.”

Cô vừa mới dứt lời thì tài xế taxi đã lập tức tìm nơi để quay đầu xe, quả nhiên chạy không xa lắm thì đã đến quán ăn mà tài xế đã nói.

Quán ăn trong thưa thớt khách hàng và nhìn cũng không có tốt như tài xế đã nói. Nhưng những người phục vụ trẻ tuổi lại rất nhiều, Long Linh vừa đi tới cửa đã bị mấy anh chàng đẹp trai nhiệt tình đón tiếp.

“Em gái có phải đến đây ăn cơm không?”

“Vâng.” Long Linh đặt vali hành lý trên tay xuống, gật gật đầu.

Những người này thật ra sẽ xem mặt để đoán ý, vội vàng đi lên nhận lấy cái vali hành lý ở trong tay cô: “Để anh giúp em cất hành lý! Em nhìn xem nơi này của bọn anh có đầy đủ các loại hải sản, cũng có rất nhiều cách chế biến, cho dù em là người ăn cay như người Hồ Nam và Tứ Xuyên, hay là thích thanh đạm như Bắc Kinh thì bọn anh đều có thể chế biến như hương vị của quê nhà. Em chọn hải sản trước đi.”

Một người khác dùng ngón tay chỉ về một cái hồ cá ba tầng, nơi có những loại hải sản tươi sống rực rỡ muôn màu, đang phun bong bóng một cách an nhàn.

Long Linh nhìn mấy thứ này cũng cảm thấy rất mới lạ, dù sao thì khe suối ở chỗ bọn họ muốn nhìn thấy hải sản sống thì vô cùng khó khăn.

Cô phát hiện trong bể cá này có một con cá có vẻ bề ngoài đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác. Toàn thân con cá kia màu cam vàng cùng với những đốm sóng xanh, ngay cả hàm răng cũng cực kỳ sắc nhọn.

“Đây là cá gì vậy?” Long Linh dùng tay chỉ vào con cá kia rồi hỏi một câu.

Nhưng không ngờ người đàn ông nọ lại nhanh như chớp bắt lấy con cá xinh đẹp kia rồi ném thật mạnh xuống đất: “Đốm sao đông, hấp là ngon nhất. Người đẹp rất biết ăn, không giống với người ngoài nghề chút nào.” Nói chuyện xong anh ta đã đem con cá nửa sống nửa chết đặt lên cân điện tử: “Ba trăm.”

Tuy rằng rất tức giận đối với cách làm của người này nhưng khi nghe anh ta nói ba cân cá này chỉ có ba trăm đồng thì cô cũng nuốt xuống cơn tức giận này. Thật ra cô chỉ là muốn hỏi một chút đây là cá gì, vẫn chưa nói muốn mua nó, nhưng không ngờ người nọ lại trực tiếp ném chết cá để bán cho mình. Đi chơi vốn dĩ là để vui vẻ, cô cũng không muốn rước thêm sự khó chịu, vì vậy không nói thêm gì nữa, trực tiếp mua thêm một cân tôm tích.

Cá đốm sao đông hấp, tôm tích thì rang muối. Một mình cô ăn nhiều như vậy là đủ rồi, nếu ăn không hết thì cũng có thể gói lại mang về khách sạn.

Hương vị của đồ ăn cũng không tồi, nguyên nhân chủ yếu là bởi vị hải sản tươi sống. Sau khi rượu đủ cơm no thì cô muốn tính tiền.

“Phiền anh giúp tôi tính xem bao nhiêu tiền.”

“Một nghìn hai trăm tám mươi đồng.”

Long Linh cho rằng chính mình đã nghe lầm nên cố ý lặp lại một lần nữa: “Hả? hai trăm tám mươi đồng sao?” Cô nghĩ không phải cá đã là ba trăm đồng rồi sao? Như thế nào thêm tôm nữa mà chỉ có hai trăm tám mươi đồng?

Kết quả người phụ nữ tính tiền đi tới đưa hóa đơn trên tay mình cho cô, nói từng câu từng chữ: “Một nghìn hai trăm tám mươi đồng!”

Cô nhìn hóa đơn trong tay, cá này gần một nghìn đồng, tôm tích cũng hơn một trăm một cân, hơn nữa còn có phí chế biến và phục vụ, hai món ăn này thực sự lên đến hơn một ngàn đồng!

Đã tức giận nhưng lại hết đường chối cãi, Long Linh lập tức hỏi ngược lại: “Lúc mới bắt cá không phải nói tiền cá là ba trăm đồng sao? Sao bây giờ lại thành hơn chín trăm đồng?!”

Lúc này người đàn ông vừa mới bắt cá cho cô đã thay đổi sắc mặt, đi tới, anh ta lạnh lùng đáp: “Ba trăm đồng một cân! Cô không nhìn thấy trên cân điện tử hiện lên ba cân hai lạng sao?”

Lúc này Long Linh mới bừng tỉnh đại ngộ! Tài xế là người dẫn mối! Quán ăn này chính là nơi chặt chém dành riêng cho khách ngoại tỉnh. Nhưng mọi thứ trước mắt đã rõ ràng thì cũng có thể làm gì bây giờ? Chỉ trách mình bất cẩn mà thôi, khi mới vào cửa thấy nhiều phục vụ nam như vậy thì phải sinh ra nghi ngờ, những người này rõ ràng chính là côn đồ, để đề phòng một số khách hàng có tình tình quật cường không cam lòng bị chặt chém.

Thấy Long Linh vẫn luôn gục mặt xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, người phụ nữ tính tiền lại nở nụ cười: “Chị nhìn thấy em là một cô gái nhỏ nên sẽ giảm giá cho em một chút, em đưa một ngàn hai trăm đồng là được rồi.”

Bây giờ một mình mình đang ở nơi đất khách quê người nên cũng không có người để cầu cứu, muốn dùng di động để báo cảnh sát thì e rằng cũng không được, làm không xong còn bị những người này đe dọa một phen. Cô chỉ đành thanh toán hóa đơn này trước rồi tính toán lại sau.

Thấy Long Linh không có nửa câu oán giận mà quẹt thẻ thì những người ở đây cũng thả lỏng hơn một chút, không khí cũng khôi phục lại sự nhẹ nhàng và nhiệt tình giống như lúc cô mới đến.

“Em gái đi đường cẩn thận. Lần sau lại đến.”

Trước khi đi Long Linh còn nhận được một lời chào khách sáo từ bọn họ. Tờ hóa đơn vừa mới thanh toán kia cô lén nhét vào trong túi quần, hơn nữa với lịch sử thanh toán trong thẻ tín dụng thì cô có thể đến đồn cảnh sát của địa phương để trình báo.

Trong xe taxi, cô đang muốn bảo tài xế lái xe đến đồn cảnh sát thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

“Tiểu Linh, em đang ở đâu?” Khi Thẩm Ưu nói chuyện miệng lưỡi có chút nôn nóng.

Long Linh một bụng ủy khuất khi nghe được giọng nói của anh thì trút hết tất cả bực tức: “Tôi vừa mới bị chặt chém ở một quán hải sản, một con cá vậy mà có giá hơn một ngàn đồng……” Giọng nói của cô đều đang run rẩy, nghĩ đến bộ dáng hung thần ác sát của những người đàn ông lúc nảy thì cô cảm thấy chính mình như vừa đi một chuyến vào ổ sói.

“Bây giờ em lập tức gửi định vị cho anh đi, tìm một nơi an toàn chờ anh!” Thẩm Ưu nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.

Lúc này tài xế taxi thúc giục một câu: “Cô gái, rốt cuộc cô muốn đi đâu?”

“Bác tài, tôi muốn ngồi trên xe chờ một người. Ông không cần chạy, tôi vẫn sẽ trả tiền cho ông!” Thật ra Long Linh cũng không biết Thẩm Ưu có đến thật hay không, hay là sẽ phái những người khác đến. Chỉ là cô tin tưởng Thẩm Ưu, anh bảo cô chờ thì cô sẽ chờ.

Khi tài xế còn muốn nói thêm cái gì đó thì Long Linh lấy từ trong bóp ra một trăm đồng rồi đưa cho ông ấy. Sau khi nhận tiền xong rốt cuộc tài xế cũng yên tâm mở nhạc rồi cùng ngồi đợi với cô.