Thẩm Ưu rất nhanh đã trở về thôn, nhìn thấy Toàn Kiện Tân toàn tâm toàn ý giúp đỡ Long Linh chuẩn bị trong ngoài thì cuối cùng anh cũng tin tưởng Toàn Kiện Tân hơn.
Lúc này điện thoại anh vang lên, sau khi nhận cuộc gọi thì anh bước đến chỗ Long Linh với vẻ mặt thoải mái: “Long Hiểu Hiểu không sao rồi, bây giờ bọn họ đang định về.”
Long Linh lúc nảy vẫn còn luôn cau mày thì bây giờ trên mặt cũng đã nở nụ cười.
Nhìn những chiếc xe chở nấm lần lượt ra khỏi thôn thì bí thư đã hết sức vui mừng. Từng người từng người một cũng đang cầm tiền bán nấm ở trong tay.
“Kỹ thuật viên Thẩm.” Long Bạch cất tiền vào trong túi, cố ý lấy ra một vạn đưa cho Thẩm Ưu: “Đây là một vạn mà anh đã cho tôi mượn ở bệnh viện, hôm nay bán được nấm nên trả lại cho anh.”
Thẩm Ưu không khách sáo mà nhận tiền.
“Mười sáu tháng này tôi sẽ tổ chức hôn lễ, muốn mời anh đến nhà tôi uống vài ly.” Long Bạch lau mồ hôi trên mặt, cười nói. Anh ta vì giận Thẩm Ưu và Long Linh mà không thèm đếm xỉa đến cuộc hôn nhân của mình có hạnh phúc hay không, chỉ muốn họ nhìn thấy bề ngoài mình hạnh phúc mỹ mãn thế nào.
“Được, đến lúc đó tôi và Tiểu Linh sẽ đến.” Thẩm Ưu nói xong lời này liền bỏ tiền vào túi rồi đi.
Tối nay Trần Yên Phương làm một bàn đồ ăn ngon, cả nhà quây quần bên bàn uống chút rượu để chúc mừng năm nay nấm được mùa.
“Cha mẹ, sau khi nhà bên cạnh tổ chức đám cưới xong con muốn đưa hai người ra ngoài đi du lịch một chuyến.” Long Linh vừa bóc tôm vừa nói.
Long Tôn Vượng uống một chén rượu, mặt có chút đỏ: “Con đưa mẹ đi được rồi. Nấm trong nhà kính còn đang sinh sản không thể mặc kệ, cha phải ở nhà trông nom.”
Trần Yên Phương nghe thấy chồng mình không đi thì bà cũng không muốn đi, chủ yếu vẫn là xót tiền. Dù sao con gái mình còn chưa lấy chồng, vẫn nên tiết kiệm một chút.
“Tiểu Linh này, nấm trong nhà kính nhiều như vậy một mình cha cũng khó lòng mà chăm sóc, còn cả lò gạch cũng cần phải có người đi tới đi lui để trông coi nên mẹ cũng không đi đâu. Con muốn đi chơi ở đâu thì cứ đi đi. Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng biết con vẫn luôn bị áp lực rất lớn, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút, vừa hay cũng sắp đến sinh nhật con rồi, bây giờ hãy đi chơi cho thật vui đi. Khi nào có dịp thì chúng ta cũng đi, sau này vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Long Linh hơi thất vọng, vốn muốn cùng đi Hải Nam mà cha mẹ lại không đi thì một mình cô đi có nghĩa lý gì: “Cha mẹ không đi con cũng không đi. Giờ con ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cũng được rồi.”
Thẩm Ưu rất sốt ruột, nếu Long Linh không đi Hải Nam thì lễ cầu hôn mà mình đã chuẩn bị bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển. Anh khều khều tay Long Tôn Vượng dưới bàn, lại bắn cho ông ấy một ánh mắt. Trước đó khi lén chuẩn bị những việc này anh đều đã nói trước cho Long Tôn Vượng biết, nhất cử nhất động này của Thẩm Ưu ông ấy đương nhiên là hiểu.
“Chúng ta không nên để Tiểu Linh mất hứng, vẫn nên đi chơi cùng con bé vài ngày đi. Chuyện nhà kính có thể bỏ chút tiền ra thuê người trông coi vài ngày, bà thấy thế nào?” Long Tôn Vương lập tức thay đổi hỏi Trần Yên Phương.
Trần Yên Phương vốn dĩ luôn nghe theo quyết định của chồng nên ông ấy đi thì bà đương nhiên cũng đi: “Vậy được rồi.”
Lúc này Thẩm Ưu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vui vẻ tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
Vài ngày sau là đến hôn lễ của Long Bạch và Hoàng Tiểu Mai. Vì trước đó nhà Long Bạch còn thiếu không ít nợ ở bên ngoài nên tiền kiếm được lần này hơn phân nửa đều đã mang đi trả nợ, vì thế hôn lễ này này được tổ chức khá đơn giản.
Rốt cuộc Tiểu Mai cũng phải mặc lại bộ váy mà Long Bạch đã mua cho, cơ mà bộ váy này trừ đám cưới ra thì sau này cũng khó có dịp mặc đi ra ngoài.
Bữa tiệc cũng chỉ có mấy bàn đơn giản, mà nhà họ cũng chẳng mời bao nhiêu người trong thôn đến chung vui. Lễ vật đến thì sẽ đi, Tô Quế Hoa không muốn sau này phải trả lại nợ ân tình cho quá nhiều người.
Tuy Long Bạch là chú rể nhưng trên mặt cũng chẳng có gì gọi là vui vẻ hạnh phúc. Phần lớn thời gian anh ta chỉ đứng bên cạnh ôm eo Hoàng Tiểu Mai giống như để hoàn thành vai diễn của một người chồng.
Tiểu Nha chạy khắp sân, anh trai kết hôn, cô bé không chỉ có đồ đẹp mặc mà còn được ăn ngon, vì vậy cô bé vui vẻ không thôi.
“Mọi người ăn uống ngon miệng! Có chỗ nào phục vụ không được chu toàn mong mọi người thông cảm.” Tô Quế Hoa miệng cười không khép lại được, luôn tìm cách để thu xếp chuyện đồ ăn.
Mà Long Thần Tín bên cạnh cũng chỉ ngây ngô cười tiếp khách, hết thảy tất cả mọi chuyện hình như đều diễn ra rất thuận lợi.
Gia đình Long Linh lại vô cùng thản nhiên dùng tiệc, vẫn chưa làm ra hành động gì.
Long Bạch cố ý dẫn Hoàng Tiểu Mai đến bàn họ kính rượu: “Cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham dự hôn lễ của vợ chồng bọn cháu, nào, mọi người cùng nâng ly, cháu kính mọi người một ly.” Khi anh ta nói chuyện còn cố ý liếc mắt đưa tình với Tiểu Mai đang nép vào bên người mình như con chim nhỏ.
Nghe anh ta nói xong, Thẩm Ưu lập tức nâng ly nói: “Tên của vợ Long Bạch nghe rất êm tai, đáng khen, cần phải uống ba ly!”
Long Bạch thấy vẻ mặt của Long Linh vẫn thản nhiên như cũ thì trong lòng đã sớm nổi lên sóng biển cuồn cuộn. Mọi chuyện đã đến mức này mà cô vẫn giữ thái độ dửng dưng, xem ra chính mình đã không còn một chút gợn sóng nào ở trong lòng Long Linh.
Anh ta một hơi uống cạn ba ly rượu rồi cô đơn đi đến từng bàn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, gia đình họ ngồi trên giường đến tiền mừng.
Tiểu Mai mở từng bao lì xì ra rồi xếp lại, Tô Quế Hoa ngồi một bên cẩn thận ghi lại tên, số tiền trong đó, đây đều là nợ cả, sau này nhà khác mời thì mình phải đi với số tiền giống vậy.
“Nhà Long Tôn Vượng bốn trăm, nhà Diệp Tử ba trăm, bí thư Đổng bốn trăm…..” Bà ta vui vẻ hài lòng cẩn thận ghi vào sổ tay.
Sau khi kiểm kê xong Tô Quế Hoa vô cùng tự nhiên cầm xấp tiền thật dày kia, còn cười dặn dò con trai và con dâu: “Hôm nay hai đứa cũng mệt rồi, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Nói xong bà ta định ôm cọc tiền rời đi.
Hoàng Tiểu Mai nhìn chằm chằm vào cọc tiền, thấy tiền mừng sắp bị mẹ chồng lấy đi cô ấy vội vàng đứng lên kéo lấy cái tay đang cầm tiền của Tô Quế Hoa: “Mẹ!”
“Sao thế?” Tô Quế Hoa quay đầu hỏi.
“Số tiền mừng này…không phải là cho bọn con sao?” Tuy ngoài mặt Hoàng Tiểu Mai nhìn vâng vâng dạ dạ, nhưng lời nói khi nói ra có thể chém đinh chặt sắt.
Nghe xong lời này hai người đàn ông đang ngồi ở đây hít một ngụm khí lạnh. Mới kết hôn ngày đầu tiên mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã có khả năng vì chuyện này mà ầm ĩ.
Long Bạch nhanh chóng chạy đến giảng hòa: “Mẹ, ý của Tiểu Mai là muốn bọn con tạm thời giữ số tiền này một đêm. Để tiền bên người thì mẹ nhất định cũng khó lòng ngủ ngon, mẹ cũng đã vất vả cả một ngày rồi vẫn nên ngủ một giấc thật ngon đi ạ.”
Long Thần Tín cũng nói phụ họa thêm: “Mẹ bọn nhỏ, đưa tiền cho bọn chúng giữ đi.”
Thấy trong phút chốc mà ba người bọn họ đã liên minh chống lại mình, mặt mày Tô Quế Hoa nhất thời suy sụp. Bà ta không chút lưu tình hất tay Hoàng Tiểu Mai thật mạnh, khẩu khí cũng chẳng khách sáo tí nào: “Như thế nào? Mới vào cửa ngày đầu đã muốn quản cái nhà này sao? Đây không phải là tiền mà là nợ, sau này còn phải trả cho người ta đấy. Mấy đứa cứ yên tâm mà sống đi, cho dù hai đứa có kết hôn hay không thì kinh tế trong nhà vẫn phải do mẹ quản. Trong nhà có thêm một người thì khoản chi nào cũng sẽ lớn hơn, đừng nghĩ đó là số tiền nhỏ mà nghĩ nó không đáng kể. Mẹ đã lo cho cái nhà này mấy chục năm rồi, việc này không cần các con nhọc lòng.”
Nghe Tô Quế Hoa nói vậy Hoàng Tiểu Mai cũng không dễ chịu hơn, đây là tiền mừng kết hôn của mình, dựa vào cái gì mà lại vào túi bà ta? Vả lại mình kết hôn chưa biết có gặp may mắn gì không mà đã thấy mắc một đống nợ nhân tình rồi?
Cô ấy không cam lòng yếu thế mà phản bác lại: “Mẹ, tiền này là người khác mừng cho hôn lễ của bọn con, bọn họ là muốn cho bọn con chứ có phải cho mẹ đâu?”
“Đúng là người ta tới uống rượu mừng thật, nhưng có người nào quen biết với Hoàng Tiểu Mai cô đâu? Người ta còn không phải vì quen biết với cha cô và tôi nên mới nể mặt đến sao? Nếu không phải vì nể mặt chúng tôi thì ai sẽ đến chúc mừng Hoàng Tiểu Mai cô đây?” Tô Quế Hoa cũng không vì con dâu mới về nhà chồng mà nhân nhượng, lời nói của bà ta vô cùng mạnh mẽ làm cho người ta không biết phải phản bác từ đâu.
Mắt thấy mùi khói thuốc trong nhà ngày càng nồng nặc, Long Thần Tín cũng không muốn con dâu mới về nhà chồng ngày đầu mà đã gây sự. Bởi vì trước đó mẹ của mình bị Tô Quế Hoa ngộ thương mà chết nên về sau khi ở trước mặt ông ấy bà ta cũng đã bớt đi rất nhiều, trước mắt nếu mình không có hành động quyết đoán thì mẹ chồng nàng dâu này nhất định sẽ vì chuyện tiền bạc mà gây lộn.
“Đừng có ồn nữa!” Long Thần Tín lớn tiếng quát một câu, vốn dĩ lúc nảy còn không ai nhường ai nhưng bây giờ hai người kia đã im lặng.
Ông ấy tiếp tục nói: “Tiền này cho dù trong tay ai thì cũng được cất giữ ở nhà chúng ta không phải sao? Ai giữ tiền có quan trọng như vậy không? Quan trọng đến mức làm tổn hại đến tình cảm của hai người luôn sao? Đừng ai nói nữa! Tôi sẽ làm chủ chia số tiền này ra làm hai phần, mỗi người quản một nửa để khỏi ai phải tranh chấp vì chuyện này nữa.”
Long Bạch cũng kéo Hoàng Tiểu Mai qua nói nhỏ: “Em bớt bớt một chút đi, vất vả cả một ngày còn không ngại mệt hả? Còn có tinh thần cãi nhau với mẹ anh sao?”
Lúc này Hoàng Tiểu Mai mới bừng tỉnh, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được tại sao Long Linh lại dứt khoát như vậy. Long Bạch chính là một mamaboy điển hình! Chuyện này vốn dĩ không thể nói ai đúng ai sai, cách của cha chồng mới là đúng nhất. Mà chồng cô mới đêm tân hôn đã không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã đi trách mình, đúng là tức không nói nên lời.
“Không được! Toàn bộ số tiền này phải do con quản, nếu không con sẽ về nhà mẹ đẻ ngay lập tức!” Hoàng Tiểu Mai lớn giọng. Cô ấy chính là cố ý nói như vậy, cô ấy tức giận việc Long Bạch thiên vị mẹ chồng, tức giận vì có chồng mà không được chồng bảo vệ.
Tô Quế Hoa thấy Tiểu Mai lúc trước vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, giờ phút này lại thay đổi giống như một người khác, bà ta liền có cảm giác như mình bị lừa! Bà ta tức giận đến mức thở hổn hển ném cọc tiền xuống giường. Còn dùng ngón tay chỉ thẳng mặt Hoàng Tiểu Mai, nói: “Được lắm Hoàng Tiểu Mai! Thì ra cô là loại người giả heo ăn thịt hổ! Tôi đúng là nhìn lầm rồi, không ngờ cô còn trẻ mà lòng dạ lại thâm sâu như vậy! Giờ chúng ta đều là miếng thịt trên thớt của cô rồi đúng không? Cô nghĩ nhà chúng tôi đã tốn một đồng tiền để đón cô về nên sợ cô bỏ về nhà mẹ đẻ, vì vậy dùng chiêu này để uy hϊếp chúng tôi đúng không?”
Khi bà ta nói chuyện nước miếng dường như phun hết lên mặt Hoàng Tiểu Mai.
Long Thần Tín vội vàng giữ chặt Tô Quế Hoa đang mất khống chế: “Cho nó giữ đi, cho nó giữ đi! Hôm nay chính là ngày vui của con trai bà, bà giữ chừng mực chút xíu đi. Đi, đi theo tôi về phòng mau.”
Hai người kéo nhau ra khỏi phòng Long Bạch, còn đóng sầm cửa thật mạnh. Anh ta quay đầu giận dữ đẩy Hoàng Tiểu Mai ngã lên giường: “Bây giờ cô vừa lòng cô chưa? Ngủ ở trên tiền có phải có cảm giác rất sảng khoái hay không?! Một mình cô hưởng thụ cho đã cảm giác được tiền vây quanh đi!”
Nói xong anh ta lấy một bộ chăn trong tủ quần áo trải xuống đất nằm, sau đó kéo chăn che kín đầu không để ý đến Hoàng Tiểu Mai.
Tiểu Mai nghẹn một bụng tức rơi nước mắt trong im lặng, nhặt từng tờ từng tờ tiền đang vương vãi khắp giường. Đêm tân hôn này là chuyện mà cả đời này cô ấy không bao giờ quên, bao nhiêu tủi nhục đã sớm khắc sâu vào trong tim cô ấy.