Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 35

Cô thích... Giang Thành?

Sau khi nghe Tô Hạm nói xong những lời này, Tống Linh Chi liền ngẩn người.

Cô tự hỏi bản thân mình về câu hỏi này, chưa đến một giây đồng hồ sau, cô đã có đáp án cho bản thân.

Đúng thế, cô thích anh.

Cô cực kỳ thích hương vị mùi máu tươi của Giang Thành, cho nên có lẽ cũng được xem như là thích Giang Thành đi.

Cô làm sao có thể không thích Giang Thành chứ, Tô Hạm có đang nói những việc thừa quá rồi không?

Lúc này, Tô Hạm đã nhìn thấy và hiểu được vẻ bối rối trong mắt Tống Linh Chi, cô lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với Tống Linh Chi: “Thích ở đây tất nhiên không phải là thích mùi vị máu tươi của anh ta như cô nghĩ rồi.”

“Vậy nó là cái gì?” Tống Linh Chi lắng nghe Tô Hạm dạy bảo.

Kết quả Tô Hạm ấp úng cả nửa ngày, chính cô cũng không hiểu được nha, dù sao kinh nghiệm trong phương diện tình cảm của cô so với Tống Linh Chi cũng không nhiều hơn là mấy.

“Tóm lại, là không phải giống như thế, cô thích ăn lẩu Oden, thích uống trà sữa, và thích Giang Thành, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.” Tô Hạm nghiêm túc nói.

Tống Linh Chi vẫn đang hiểu được chữ mất chữ không, nhưng vì thời gian đã muộn, nên Tô Hạm phải nói tạm biệt và rời đi.

Bên trong cửa hàng tiện lợi thật yên tĩnh, chỉ có chủ quán còn đang ngồi nghỉ ngơi ở quầy tính tiền, cúi đầu nhập thông tin vào máy, cô muốn suy nghĩ và ghi chép thật kỹ về buổi nói chuyện hôm nay với Tô Hạm.

Rất lâu sau, chủ tiệm ngẩng đầu lên, gọi Tống Linh Chi một tiếng: “Chi Chi, tôi làm xong xuôi hết rồi, tôi chuẩn bị đi về đây, không phải em muốn tan ca sớm sao, nhân tiện tôi đưa em trở về luôn.”

Tống Linh Chi ngước nhìn lên đồng hồ, vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian tan ca, nếu chủ quán đã lên tiếng nói cô có thể tan ca sớm như vậy, tất nhiên cô sẽ vui vẻ mà chấp nhận rồi.

“Vâng ạ.” Tống Linh Chi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cô nghĩ cô có thể hỏi ý kiến của bà chủ về những nghi vấn trong lòng cô lúc nãy.

“Chi Chi em còn ở tại địa chỉ lần trước sao?” Bà chủ và Tống Linh Chi cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng.

“Vâng ạ!” Tống Linh Chi đi đến bãi đậu xe quen thuộc.

Lời nói vừa rồi của bà chủ vẫn còn vang lên trong đầu cô.

Trong bãi đậu xe tối om, mặt Tống Linh Chi lại đỏ bừng, ngay lập tức, cô lại nhớ đến lời nói của của Tô Hạm.

Bước chân của cô dừng lại một chút, bà chủ đang mở cửa xe, nghi hoặc nhìn cô một cái.

Bà chủ vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Tống Linh Chi, chỉ gọi thúc giục cô: “Chi Chi, nhanh lên xe.”

Tống Linh Chi vỗ vỗ hai bên má của mình, bước lên phía sau xe, ngồi bên cạnh bà chủ, cô cúi đầu đeo dây an toàn vào.

“Em hôm nay hình như không được ổn lắm.” Bà chủ chớp mắt nhìn Tống Linh Chi nói.

“Em...” Tống Linh Chi không dám thừa nhận.

Chiếc xe từ từ được tài xế lái đi, dần dần rời khỏi bãi đậu xe.

Bà chủ đem mắt kính của mình tháo xuống, hỏi Tống Linh Chi: “ Chi Chi, em nói lại địa chỉ cho tôi, tôi đưa em đến đó.”

“Được!” Tống Linh Chi đem địa chỉ lần trước Giang Thành nói, nói ra.

Kết quả là vị tài xế luôn luôn lái xe vững vàng lại bị dọa đến dẫm phải chân ga, phải buông lỏng tốc độ và lái chậm lại.

“Thưa cô, cô chắc chắn muốn đến nơi đó chứ?” Tiếng nói của vị tài xế từ phía trước truyền đến.

Bà chủ đương nhiên cũng không nghĩ địa chỉ này có gì đặc biệt, cô thuận miệng nói: “Tất nhiên, không thể đến đó sao?”

Tài xế mà bà chủ thuê đến, tất nhiên là sẽ quen thuộc từng nơi của thành phố Linh Kỳ, địa chỉ mà Tống Linh Chi nói rõ ràng chính là chỗ ở của quan chấp chính Giang của thành phố Linh Kỳ.

Chủ của ông không biết cũng không sao, nhưng tại sao cô gái đi bên cạnh cũng không cảm thấy địa điểm này là chỗ đặc biệt sao?

“Có thể đi được.” Tài xế dậm chân ga: “Nhưng chỉ có thể đưa đến cửa, không thể đi vào được nữa.”

“Đúng rồi, tôi suýt chút thì quên mất, nhà em bảo vệ thật nghiêm ngặt.” Ông chủ “Ồ” một tiếng: “Nơi này an ninh còn rất tốt, sau này tôi cũng sẽ đến đó mua nhà.”

Tài xế không dám lên tiếng, chỉ biết yên lặng lái xe.

Tống Linh Chi thì lại cảm thấy bà chủ nhà cô thật sự rất có tiền.

“Trước khi Tô Hạm đi, đã nói với em cái gì?” Bà chủ kéo tấm màn cách âm trong suốt xuống, nhỏ giọng quay lại hỏi Tống Linh Chi.

Bà chủ còn tưởng là nói về mối quan hệ hợp tác làm ăn, ai ngờ đâu Tô Hạm chính là giải quyết vấn đề tình cảm cho Tống Linh Chi.

“Cũng...Cũng không có nói gì.” Tống Linh Chi nắm chặt hai tay đặt lên đùi.

“Em chỉ là có vài điều không hiểu được, nên hỏi cô ấy vài câu.” Tống Linh Chi đột nhiên quay đầu lại chỉ vào chính mình hỏi: “Chủ quán, chị thích em sao?”

Bà chủ nghe thấy câu hỏi ngây ngô này của cô, bật cười ra tiếng: “Đương nhiên là thích.”

“Không phải đâu... Em cảm thấy không đúng lắm...” Tống Linh Chi sờ cằm bắt đầu tự hỏi: “Không phải loại thích như thế này.”

“Thích mà em nói, có phải là loại thích giữa nam nữ với nhau hay không?” Bà chủ rốt cuộc cũng nhìn ra được tâm tư của cô gái nhỏ Tống Linh Chi.

“Anh ấy là đàn ông, em là con gái, chắc là đúng rồi.” Tống Linh Chi chắc chắn gật đầu.

“Thì ra là nói chuyện yêu đương nha...” Bà chủ kéo dài giọng nói.

“Không không không... không hẳn là nói chuyện yêu đương đâu?” Tống Linh Chi nghĩ đến nghĩ lui, cô cảm thấy nghiêm khắc mà nói, trên người của Giang Thành có ấn ký của cô, cho nên cô cũng được xem như là chủ nhân của Giang Thành... tất nhiên, trước kia vào thời kỳ thịnh vượng của huyết tộc, huyết tộc và đối tượng khế ước huyết khế quả thật là có mối quan hệ như thế.

“À...” Bà chủ nghiêng đầu nhìn Tống Linh Chi: “Như vậy thật sự rất khó nói...”

“Có điều em thích ăn hơn.” Tống Linh Chi thừa nhận khuyết điểm của mình: “Cho nên em không biết loại thích này có gì khác với thích đồ ăn hay không.”

“Trực giác nói cho em biết, hai việc này có sự khác nhau, nhưng em vẫn không tìm ra được sự khác biệt giữa chúng.

“Em thích uống trà sữa, vậy em có nghĩ đến việc ôm trà sữa, em thích ăn lẩu Oden, vậy em có muốn hôn lẩu Oden không?” Bà chủ đưa ra một ví dụ đơn giản: “Con người và thức ăn đều giống như vậy.”

“Như thế có được không...” Tống Linh Chi thì thào nói.

Nhưng mà... Nhưng mà! Ôm nhau, hôn nhau đều là trình tự mà cô bắt đầu để ăn uống nha, nếu nói như vậy thì lẽ nào hành vi cô hút máu chẳng phải là thiếu nhân cách quá hay sao?

Tống Linh Chi không thể nào suy nghĩ thêm được nữa, mối tình đầu của một tiểu huyết tộc thế là rơi vào hoang mang rối rắm.

Mà trong thời gian hai người nói chuyện với nhau, tài xế đã bắt đầu lái vào con đường lên núi, trên đỉnh của ngọn núi này, chính là chỗ ở của Giang Thành.

“Còn rất hoang vu.” Bà chủ nhìn phía bên ngoài cửa sổ xe, đàm luận một câu.

“Thực sự.” Tống Linh Chi cảm thấy chỗ ở của Giang Thành có duy nhất một điểm không tốt đó chính là cách cửa hàng tiện lợi quá xa, cho dù là chính cô bay đi cũng phải mất một khoảng lâu thời gian.

“Cho nên em đã thích ai?” Bà chủ bất thình lình hỏi một câu, đối với vị công dân ưa bát quái này, cô vô cùng hứng thú.

“Chính là... Một người, có bộ dạng rất đẹp, cũng ăn rất ngon.” Tống Linh Chi vò vò góc áo của chính mình, lý trí mà đánh giá Giang Thành.

Bà chủ bị bối rối, có bộ dạng rất đẹp, nhưng ăn rất ngon là chuyện gì đang xảy ra?

Cô ấy nói “Ăn” ở đây, rốt cuộc là loại “Ăn” nào?

Bà chủ dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Tống Linh Chi.

Ngay tại thời điểm cô còn đang sững sờ, tài xế đã lái xe đến nơi, chỗ ông dừng xe bây giờ đã có một lượng lớn cảnh vệ bao vây.

Tài xế đã hành nghề hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

Ông ta kéo tấm màn cách âm lên, quay sang cầu cứu về phía sau: “Thưa cô, không thể đi vào được, bọn họ muốn chúng ta xuống xe để kiểm tra.”

“Ai dám muốn kiểm tra chúng ta?” Bà chủ hướng ra ngoài cửa xe nhìn, thấy được huy chương của lính cảnh vệ trực thuộc thành phố Linh Kỳ, cô lập tức im lặng.

Là một thương nhân tuân thủ pháp luật, tích cực nộp thuế, cô đương nhiên biết thận phận của những cảnh vệ đang vây quanh bên ngoài xe.

“Chi Chi, cô...” Bà chủ gọi Tống Linh Chi một tiếng: “Cô nói sai địa chỉ rồi sao?”

Có năng lực bố trí nhiều cảnh vệ cao cấp như vậy, chỉ có một người mới có được đãi ngộ này, đường nhiên đó chính là quan chấp chính Giang Thành của thành phố Linh Kỳ.

“Không có đâu.” Tống Linh Chi nhìn về phía bên ngoài xe, vẫn là phong cảnh quen thuộc, nhưng chính cô cũng bị nhiều cảnh vệ như vậy làm dọa sợ.

Cô chỉ biết là ở cửa lớn nhà Giang Thành có lính cảnh vệ canh gác, dù sao cũng là nhân viên công tác của chính phủ, có những điều này cũng là bình thường.

Nhưng cô không nghĩ tới lại có nhiều đến như vậy, bởi vì cô cho đến bây giờ cũng không có đi qua cửa chính, thời điểm khi ngồi trên xe cùng Giang Thành, cô chủ yếu là nhìn chằm chằm vào Giang Thành, căn bản không chú ý bên ngoài cửa sổ.

“Nhưng thật là nhiều người, tôi có chút sợ.” Tống Linh Chi từng bị cảnh vệ của thành phố Linh Kỳ đuổi theo ráo riết, cô có bóng ma tâm lý nha.

Cô run lẩy bẩy cầm điện thoại ra: “Không sao đâu, tôi sẽ gọi cho anh ấy ra đón chúng ta, chúng ta chắc sẽ không cần xuống xe kiểm tra.”

Bà chủ còn chưa phục hồi tinh thần trong khϊếp sợ, liền nhìn thấy người mà Tống Linh Chi gọi trong điện thoại__Đây là số điện thoại di động của Giang Thành nằm trong điện thoại của cô.

“Anh ta...”Đến lúc này, bà chủ vẫn không quên tiếp tục hóng chuyện: “Chính là người mà cô nói ăn ngon lắm đấy sao?”

“Đúng đúng.” Tống Linh Chi thẳng thắn thừa nhận, đây cũng không phải là bí mật không thể cho ai biết.

Lúc này cũng là thời điểm Giang Thành vừa tỉnh ngủ, anh rất nhanh chóng bắt máy cuộc điện thoại của Tống Linh Chi.

“Đã tan ca?” Anh hỏi, trong giọng nói lạnh như băng lộ ra một tia mệt mỏi.

Tống Linh Chi không phải nói không cần anh đi đón sao?

“Giang Thành...” Tống Linh Chị vội vàng kêu anh: “Chủ quán của tôi đưa tôi về nhà, nhưng tôi lại bị ngăn ở ngoài cửa,bên ngoài có rất nhiều cảnh vệ, tôi có chút sợ.”

Giang Thành: “...” Từ từ, em đang nói cái gì? Em nói vị chủ quán kia, là Mỹ Tuyết sao?

Mà khi Tống Linh Chi nói ra hai chữ Giang Thành, âm thanh thanh thúy này tựa như tiếng sấm nổ vang trong đầu vị chủ quán của cô.

Trong đầu Mỹ Tuyết hiện lên vô số suy nghĩ, cô nhìn Tống Linh Chi, trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng, cô vỗ l*иg ngực suýt thở không ra hơi của mình, lượng tin tức này quá lớn, cô chậm rãi thì tốt rồi.

Hơn nữa cô còn bắt đầu sợ hãi, Giang Thành có thể đem cô gϊếŧ người diệt khẩu luôn hay không.

Tống Linh Chi còn đang gọi điện thoại, giọng nói của Giang Thành truyền đến: “Em chờ tôi một chút.”

“Được.” Giọng nói của Tống Linh Chi có chút run rẩy.

Giang Thành thậm chí còn đoán được Tống Linh Chi đang sợ hãi là do bị cảnh vệ vây quanh bên ngoài cửa sổ xe, anh than nhẹ một tiếng: “Tôi sẽ làm cho cảnh vệ giải tán đi.”

Vào rạng sáng lại có một chiếc xe đến đây và dừng lại tại cửa nhà của quan chấp chính, tất nhiên là sẽ làm cho người ta cảnh giác.

“Vâng.” Tống Linh Chi rốt cục cũng được yên tâm.

Rất nhanh, cảnh vệ bao quanh bên ngoài xe cúi chào một cái, sau đó lập tức tản ra, rồi tự trở lại với cương vị của mình.

Tống Linh Chi tắt điện thoại di động, nói với Mỹ Tuyết: “Anh ấy sẽ lập tức đến đây, hôm nay phiền toái bà chủ rồi.”

Mỹ Tuyết nghĩ thầm, không hề phiền toái, cô hôm nay cũng xem như được xem một vở kịch hay, Giang Thành đem xe của cô bao vây như vậy cũng cảm thấy đáng giá.

“Cô có biết anh ta là ai không?” Mỹ Tuyết thử mở miệng, âm thanh khàn khàn, cẩn thận dè dặt hỏi.

“Là người làm trong chính phủ nha.” Tống Linh Chi đáp trôi chảy, không hề giấu diếm.

Hay lắm, hiện tại thì Mỹ Tuyết đã chắc chắn được Giang Thành đang lừa gạt cô nhân viên bé nhỏ của nhà cô, ngay cả thân phận của anh ta cũng không dám công khai.”

“Tôi nói cho cô biết...” Mỹ Tuyết kéo tay Tống Linh Chi qua, đang định nói chuyện, thì bên ngoài xe lại có tiếng bước chân.

Giang Thành xuất hiện ở cửa chính của trang viên, từ xa nhìn tới, chỉ thấy dáng người cao lớn, khí chất hơn người, mặt một bộ đồ đen nhánh, hướng về phía bên này bước tới.

“Tôi đi xuống trước!” Tống Linh Chi nhảy ra khỏi xe, nói lời tạm biệt với Mỹ Tuyết.

Giang Thành vừa mới đến gần xe của Mỹ Tuyết, Tống Linh Chi liền nhào tới, trực tiếp tiến vào trong l*иg ngực của anh.

Anh theo bản năng đón được Tống Linh Chi, cánh tay đặt trên eo của cô.

Đôi mắt đỏ của Giang Thành, cách cánh cửa xe liếc nhìn Mỹ Tuyết một cái.

“Mỹ Tuyết tiểu thư, cô là người thông minh.” Giang Thành thay Tống Linh Chi giúp cô đóng cửa xe lại, giọng nói lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy.

Mỹ Tuyết vẫn còn bị vây trong trạng thái khϊếp sợ, bị Giang Thành lạnh giọng nói một câu như vậy, cô liền phục hồi lại tinh thần.

“Tất nhiên.” Từ những gì cô thấy và từng trải, cô đã biết những gì nên nói và không nên nói.

Giang Thành ôm Tống Linh Chi đứng tại chỗ, Mỹ Tuyết liền cho tài xế lại xe đi.

Mà Tống Linh Chi lại có chút ngạc nhiên: “Giang Thành, anh quen biết chủ tiệm của tôi sao?”

“Cô ấy là một người thương nhân có tiếng trong thành phố.” Giang Thành vỗ nhẹ đầu cô một chút: “Lần sau nếu không muốn bay về thì hãy nói với tôi.”

Ý của anh chính là, đừng cho người khác đưa em về nhà nữa.

Tống Linh Chi gật gật đầu.

Lúc này, xe của Mỹ Tuyết đã rẽ sang một góc.

Mà Mỹ Tuyết ngồi ở trong xe, nhìn thấy Tống Linh Chi và Giang Thành qua kính chiếu hậu.

Quần áo đén và váy trắng, con lại thân mật ôm nhau.

Hình ảnh này và hình ảnh trong trí nhớ của cô giống nhau đến vậy, Mỹ Tuyết cao hứng đến mức vỗ vào ghế trong xe.

Đây... Đây không phải là cặp tình nhân mà cô nhìn thấy ở bãi đậu xe hay sao.

Con mẹ nó, hai người đều đã như vậy, lại còn nói chưa nói chuyện yêu đương sao?