Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 34: Cô thích đối phương

Tống Linh Chi nhìn chằm chằm bức chân dung trời đầy sao với đường viên hình con thỏ của Giang Thành, ngón tay chọc nhiều lần ở trên màn hình nhưng lại không biết gửi cái gì cho anh.

Chủ yếu là… Lời nói của bà chủ vừa nãy đã đánh sâu vào trong lòng cô.

Cô rõ ràng đó chỉ là bữa ăn đơn thuần mà thôi.

Tống Linh Chi tự hỏi thật lâu, gửi cho Giang Thành hai chữ.

【Linh Chi: Cái đó...】

Giang Thành trả lời thật sự rất nhanh.

【Giang Thành: ?】

Tống Linh Chi cắn cắn môi, nơi này giống như vẫn còn lưu lại hương vị máu tươi của Giang Thành, còn có cảm xúc ấm áp trên da……

【Linh Chi: Tôi tôi tôi, vừa nãy ở trong xe tôi…】

【Linh Chi: Tôi chỉ là…… Chỉ là đói bụng quá mà thôi.】

Giang Thành tự hỏi có khi nào mà cô không cảm thấy đói chứ?

【Giang Thành: Ừ.】

【Linh Chi: Tôi không cố ý muốn xúc phạm anh.】

Giang Thành nghĩ đến lúc Tống Linh Chi gửi tin này, cảm thấy Tống Linh Chi có chút không thích hợp.

【Linh Chi: Nếu anh để ý thì lần sau tôi có thể không ôm anh nữa, tôi chỉ đưa miệng với qua. 】

【Giang Thành:??? 】

Anh hiện tại hoài nghi có phải Tô Hạm hoặc là Mỹ Tuyết dạy Tống Linh Chi thứ gì không nên học rồi hay không.

Tống Linh Chi nhìn thấy Giang Thành gửi tới ba dấu chấm hỏi, biết Giang Thành khẳng định là cảm thấy cực kỳ hoang mang, vì thế cô không hề giữ lại mà đem cuộc đối thoại vừa nãy ở cửa hàng tiện lợi kể lại cho Giang Thành nghe.

【Linh Chi: Vừa nãy bà chủ nói với tôi, cô ấy ở bãi đỗ xe nhìn thấy chúng mình, nhưng mà không có nhận ra tới tôi.】

【Linh Chi: Cô ấy nói trong xe có hai người đang hôn môi QAQ!】

【Linh Chi: Tôi thật sự chỉ là cắn một ngụm mà thôi, thật xin lỗi!】

Giang Thành nhìn thấy tin nhắn Tống Linh Chi gửi tới, hơi ngạc nhiên một chút, anh tưởng tuyệt đối là Mỹ Tuyết đang nói bậy, Tống Linh Chi làm chuyện rõ ràng còn quá mức hơn hôn môi nhiều.

Thật ra, Tống Linh Chi xem nhiều phim điện ảnh như vậy, đối với quan hệ nam nữ tiếp xúc thân mật giới hạn nhất cũng chỉ trong hôn môi mà thôi, chính là bởi vì những cái khác không thể phát sóng, cho nên cô nói rõ ràng mình ngủ cùng Giang Thành ở trên cũng một giường thì Mỹ Tuyết mới phản ứng kịch liệt như thế.

【Giang Thành: .】

【Linh Chi: Ah không cần tức giận nha!】

【Giang Thành: Tôi không có tức giận.】

【Giang Thành: Là cô nhìn lầm rồi.】

Tống Linh Chi thật cẩn thận đánh chữ.

【Linh Chi: Vậy anh có để ý không?】

Một lát sau, Giang Thành gửi tin nhắn đến.

【Giang Thành: Không ngại.】

Tống Linh Chi thở phào một hơi, cô yên tâm rồi, thế là cô bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

【Linh Chi: Lần sau tôi còn có thể ôm không?】

【Giang Thành: …】

【Giang Thành: Có thể.】

【Linh Chi: Trước khi cắn có thể liếʍ một cái cũng được sao?】

【Giang Thành: Có thể.】

【Linh Chi: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.】

【Linh Chi: Anh đi ngủ sớm một chút nha!】

Giang Thành vốn là buồn ngủ, kết quả bị Tống Linh Chi gửi tin nhắn một lúc như vậy đánh thức, ấp úng nửa ngày, thế mà chỉ là vì loại chuyện này.

Muốn để ý thì anh đã sớm để ý.

【Giang Thành: Ừ.】

【Linh Chi: Ngủ ngon.】

【Giang Thành: Ừ.】

Tống Linh Chi kết thúc đoạn đối thoại này, đưa điện thoại di động ấn tắt, cùng Giang Thành tới tới lui lui xả nửa ngày, cô vẫn là không có suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân lúc nãy cô đỏ mặt.

Vì sao sau khi cô nghe được lời nói của Mỹ Tuyết lại đỏ mặt chứ, huyết tộc cũng biết mặt đỏ sao?

Tống Linh Chi nâng má, nhìn kệ hàng dưới ánh đèn rực rỡ trong tiệm, khe khẽ thở dài, cô rơi vào phiền não của một thiếu nữ có mối tình đầu.

Lúc này, Tô Hạm ngồi ở một bên trên quầy bar, mỉm cười lẳng lặng nghe Mỹ Tuyết đưa ra hợp tác kế hoạch, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của mình, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Mà ở cùng tòa thành thị cách đó không xa, Cố Thịnh Hải ở cơ sở trong chung cư cao cấp, một kế hoạch mới cũng đang được thực hiện.

“Tuy rằng kế hoạch ám sát Tô Hạm lần này thất bại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tin tốt.” Dụ Nam nhìn tình báo trợ lý Tô Hạm cung cấp cho mình, trầm giọng nói.

Ở bên cạnh anh ta có mấy tên thuộc hạ trung thành cùng Cố Thịnh Hải, mà Cố Thịnh Hải rõ ràng thất thần, manh mối huyết tộc bị chặt đứt, ngọn lửa hi vọng vốn đang bùng lên thì bị dập tắt, anh ta lập tức không có hứng thú hợp tác cùng Dụ Nam nữa.

“Cố tiên sinh, anh có ý kiến gì không?” Dụ Nam nhắc nhở Cố Thịnh Hải một câu.

“Không có ý kiến gì.” Cố Thịnh Hải trả lời cho có lệ.

“Nếu như có thể lật đổ Giang Thành, đến lúc đó anh muốn nghiên cứu cái gì thì có thể nghiên cứu cái đó, cũng có thể được chính phủ ủng hộ.” Dụ Nam cho Cố Thịnh Hải một chiếc bánh nướng lớn.

“Được rồi...” Cố Thịnh Hải nhìn thẳng, ngồi thẳng thân mình, bắt đầu nghiêm túc nghe Dụ Nam đang nói cái gì.

“Trước mắt, Giang Thành cùng thành phố Giang Nghi hợp tác rơi vào cục diện bế tắc, hơn nữa mấy ngày trước Tô Hạm xuất hiện ngoài ý muốn, tạm thời đang dưỡng thương nên không có tiếp tục mở hội nghị, hai sở thành thị hoà bình giao lưu cứ như vậy mà bị dừng lại.” Dụ Nam bắt đầu phân tích thế cục: “Mà hai bên hợp tác chậm chạp chưa thống nhất được nguyên nhân đến từ Giang Thành, anh ta quá bướng bỉnh cao ngạo, một bước cũng không nhường, cũng không tôn trọng đại biểu Tô Hạm của thành phố Giang Nghi, việc này làm ảnh hưởng lớn đến hoà bình giao lưu hai thành phố.”

Cố Thịnh Hải nhịn không được mở miệng nhắc nhở anh ta: “Có lẽ ngay từ đầu Giang Thành đã đem át chủ bài bày ra, không có nhượng bộ đường sống, anh ta luôn luôn như thế.”

Dụ Nam cảm thấy Cố Thịnh Hải quả đúng là một tên ngốc: “Loại chuyện này tự chúng tôi biết là được rồi, nhưng mà dân chúng thành phố Linh Kỳ không biết nội tình trong đó, chúng tôi chỉ cần nói cục diện hợp tác với thành phố Giang Nghi lâm vào cục diện bế tắc truyền ra ngoài, đem sai lầm đổ cho cách xử sự cá nhân của Giang Thành, đến lúc đó dư luận tất nhiên sẽ bất lợi với anh ta.”

“Rốt cuộc, dân chúng thành phố Linh Kỳ bình thường cũng không muốn lại có chiến tranh, bọn họ cũng ngóng trông có thể hòa hợp cùng thành phố Giang Nghi, mở ra giao lưu kinh tế.” Dụ Nam phân tích nói: “Chỉ cần làm cho bọn họ cảm thấy Giang Thành chấp chính là sự bất lợi của nhà nước, vậy thì chúng ta có thể từ từ loại bỏ quyền lực và uy tín của Giang Thành bởi dư luận bất lợi cho chính phủ.”

Cố Thịnh Hải nghe xong nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được ý của Dụ Nam: “Đơn giản mà nói chính là dùng việc chậm chạp không giao lưu được cùng thành phố Giang Nghi bôi đen Giang Thành, đúng không?”

“Chính là như thế.” Dụ Nam từ từ phun ra một vòng khói thuốc: “Truyền thông thành phố Linh Kỳ tôi không quá quen thuộc, còn cần cậu tới giúp tôi liên hệ.”

Lúc Cố Thịnh Hải công tác ở viện nghiên cứu cũng tiếp xúc qua rất nhiều người trong giới truyền thông, cậu ta nhíu nhíu mày nói: “Phần lớn truyền thông trong thành phố Linh Kỳ chắc là đều sẽ không tiếp nhận loại việc này, chúng ta nếu phải làm thì chỉ có thể dùng một khoản tiền lớn để thuê một bộ phận truyền thông không chính quy... Những truyền thông đó công bố tin tức phần lớn đều là giả, độ tin cậy của công chúng rất thấp.”

“Mọi người đều có thể nhìn ra được sự thật là thành phố mình chưa có tiến thêm được bước nào trong việc hợp tác cùng thành phố Giang Nghi.” Mục đích của Dụ Nam chính là đem việc này đưa vào tầm nhìn của công chúng, hơn nữa âm thầm đem bí mật Giang Thành không có năng lực ra: “Về phương diện tài chính tôi sẽ lo liệu, cậu chỉ cần lo đi liên hệ là được.”

“Được.” Cố Thịnh Hải cũng lo lắng về chuyện này, nhanh chóng dùng thân phận giả liên hệ nhiều truyền thông không chính quy có quy mô nhất định.

Dù sao trên dưới chuẩn bị tiền đều là Dụ Nam chi trả, cậu ta không ngại trợ giúp anh ta một chân, làm cho ngột ngạt thêm Giang Thành.

Mấy ngày nay Dụ Nam ở thành phố Linh Kỳ cũng có chút tích góp, hơn nữa thuộc hạ tích góp cũng đủ dùng để ứng phó kha khá với giới truyền thông.

Nhưng mà, muốn liên hệ được bên truyền thông này cũng cần một khoảng thời gian nhất định, cho nên bọn họ dự định vòng trong một tuần lợi dụng việc này để đưa Giang Thành vào cơn bão dư luận.

Cùng lúc đó, Tống Linh Chi đã đem lẩu Oden mình vừa mới lấy ăn xong hết, cô đem một chuỗi bánh cá cuối cùng nhét vào trong miệng, bắt đầu cảm thán mức tiêu thụ lẩu Oden trong tiệm có một phần lớn là công lao của cô.

Thời gian đã là đêm khuya, ngồi ở trên quầy bar Tô Hạm cùng Mỹ Tuyết nói chuyện cũng đi vào hồi kết thúc.

“Chính là như vậy sao, nhưng thật ra một cái kế hoạch hợp tác hai bên cùng có lợi…” Tô Hạm đem văn kiện Mỹ Tuyết đưa cầm lấy, nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị thật sự rất đầy đủ, các hạng số liệu cũng cực kỳ rõ ràng, Thích tiểu thư chắc là chuẩn bị rất lâu rồi nhỉ?”

Mỹ Tuyết là thương nhân, khứu giác thị trường nhạy bén là điều cần thiết của cô ấy, cô ấy khẽ cười một tiếng nói: “Lúc thành phố Giang Nghi các cô có dự định cử người đến thăm thành phố Linh Kỳ, tôi đã bắt đầu lên bản kế hoạch này, chỉ là trước đây vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt cô.”

Tô Hạm rũ mắt nhìn mắt nhìn bản kế hoạch này, con ngươi màu nâu nhạt lộ ra ánh sáng tự hỏi, cô ta đã có suy tính của chính mình.

Muốn cùng Mỹ Tuyết ký kết bản kế hoạch hợp tác này, nó phải được thành lập trên cơ sở thành phố Giang Nghi cùng thành phố Linh Kỳ xác định sẽ hợp tác, mà cho tới nay ở phía Giang Thành tranh thủ trị số biến động là vì đạt được ích lợi cho thành phố Giang Nghi, mà hiện tại vẫn luôn không có biện pháp gặm được miếng nào từ Giang Thành, lợi nhuận đó có thể thu được từ việc hợp tác cùng Mỹ Tuyết, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.

Trước khi cô ta tới thành phố Linh Kỳ đã tự đặt ra mục tiêu cho chính phủ thành phố Giang Nghi, hiện tại bắt lấy cơ hội hợp tác cùng Mỹ Tuyết, thậm chí có thể vượt mức hoàn thành chỉ tiêu đã đề ra.

Ở trong mấy ngày hội nghị liên tục, Tô Hạm coi như nhận rõ tính cách Giang Thành, hơn nữa trước khi cô ta gặp nạn lại được thành phố Linh Kỳ cứu một lần, cô ta thậm chí còn có chút tin tưởng Giang Thành quả thật đã thay mặt thành phố Linh Kỳ làm ra nhượng bộ lớn nhất.

Với kế hoạch hợp tác này với Mỹ Tuyết, hiện tại cô ta hoàn toàn có thể đáp ứng kế hoạch hợp tác mà Giang Thành đưa ra.

“Có thể.” Trong lòng Tô Hạm đưa ra chủ ý, cô ta cười với Mỹ Tuyết cười: “Qua mấy ngày nữa trước khi tôi cùng chính phủ thành phố Linh Kỳ ký tên hiệp nghị, từ nay về sau hợp tác của chúng ta có thể khai triển.”

“Tô tiểu thư còn chưa cùng chính phủ thành phố Linh Kỳ thống nhất hợp tác sao……” Như vậy nằm ngoài dự đoán của Mỹ Tuyết.

“Có một chút vấn đề nhỏ trong việc phân chia lợi ích của cả hai bên. Nếu thêm sự hợp tác với cô thì hoàn toàn có thể bổ sung chỗ trống này.” Tô Hạm vuốt cằm, kiên nhẫn giải thích nói: “Tôi không nghĩ tới tập đoàn hợp tác thương nghiệp của thành phố Linh Kỳ lại có du͙© vọиɠ mãnh liệt như thế.”

“Phải tích cực một chút trong việc kiếm tiền chứ…” Mỹ Tuyết che miệng cười nói.

“Nhưng thật ra cửa hàng tiện lợi này của cô…” Tô Hạm vẫn luôn cho rằng đây là một tổ chức cơ quan tình báo của Mỹ Tuyết mở ra, nhưng mà hiện tại xem ra nó thật là một cửa hàng tiện lợi bình thường.

“Chỉ là cửa hàng này có chút đặc biệt, khiến cho nó vẫn luôn mở cửa.” Mỹ Tuyết giải thích, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tống Linh Chi đang ngồi ở quầy thu ngân đang bắt cá: “Nhân viên cửa hàng tôi tuyển cũng không tệ đúng không?”

Tô Hạm: “…” Chờ đã, cô ấy thật sự cho rằng cô chính là một cái nhân viên cửa hàng bình thường sao?

Cô chợt hiểu ra, Tống Linh Chi cùng Mỹ Tuyết thật sự là quan hệ bà chủ nhân viên cửa hàng tiện lợi bình thường, cái thành phố Linh Kỳ này thật là quá kỳ diệu.

“Được, tôi cũng phải trở về rồi.” Tô Hạm đứng dậy, cô ta đương nhiên sẽ không để lộ ra thân phận của Tống Linh Chi với Mỹ Tuyết.

“Cần đưa cô về không?” Mỹ Tuyết chỉ về chìa khóa xe trên quầy bar.

“Bên ngoài có người sẽ đưa tôi về khách sạn.” Tô Hạm lễ phép từ chối lòng tốt của Mỹ Tuyết.

Cô ta đi đến trước quầy bar, chào tạm biệt Tống Linh Chi.

“Linh Chi, tôi đi nha.” Tô Hạm ôn nhu nói với Tống Linh Chi.

Lúc này, Tống Linh Chi đang ở vùi đầu tìm tòi “Huyết tộc đỏ mặt là chuyện như thế nào” “Huyết tộc vì sao lại đỏ mặt”…

Cô bị âm thanh của Tô Hạm làm bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Vậy cô đi đường cẩn thận nha!”

Tô Hạm thề là cô ta không phải cố ý xem màn hình di động của Tống Linh Chi, phông chữ trên điện thoại của Tống Linh Chi quá lớn.

Cô ta không cẩn thận thấy được thứ Tống Linh Chi đang tìm tòi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hạm quyết định vẫn là mở miệng nhắc nhở huyết tộc ngu ngốc này một chút.

“Linh Chi.” Âm thanh của cô ta mềm nhẹ dễ nghe.

“Hả?” Tống Linh Chi không rõ nguyên do trả lời.

“Mặt đỏ đương nhiên là bởi vì thẹn thùng nha……” Tô Hạm cúi đầu nhỏ giọng nói với Tống Linh Chi: “Nguyên nhân thẹn thùng có rất nhiều loại, thường thấy nhất có một loại chính là... Cô thích đối phương.”