Không Cần Trốn

Chương 33: Bức ảnh hai năm trước

Ngày hôm sau Bạch Ti Ti lại được hắn đưa về trường học, cô bị hắn liên tục thao lộng hai ngày, eo đau, lưng cũng đau.

Cô quyết định một tuần kế tiếp sẽ không gặp hắn, bởi vì bọn họ vừa thấy mặt liền sẽ lăn đến trên giường.

Bất quá cô rất nhanh liền nuốt lời, mới qua ba ngày, cô phát hiện cô cần phải trở về chung cư một lần, có đồ quan trọng cần phải lấy.

Cô lần này học được cách thông minh, không nói cho Tần Thâm, mà là lén lút trở về, định sau khi xong việc lại lén lút rời đi, thần không biết, quỷ không hay.

Trước khi Bạch Ti Ti trở về còn cố ý cho gọi điện thoại hắn thăm hỏi hắn, biết được hắn đang ở công ty tăng ca, cô vui vui vẻ vẻ trở về chung cư.

Thời điểm cô ở trong ngăn tủ tìm đồ vật, không cẩn thận làm vỡ một khung ảnh trên bàn, người trong ảnh chụp chính là cô, đây là Tần Thâm cố ý yêu cầu cô bỏ vào.

Cô nhanh chóng thu thập mảnh nhỏ, không muốn để Tần Thâm phát hiện cô trộm trở về, bất quá cô liền đau đầu, hiện tại cũng không thể đi mua một khung ảnh mới về.

Hơn nữa đồ của hắn đều vô cùng quý, có thể mua nổi hay không không nói, có thể mua được hay không mới là trọng điểm.

Trong lúc cô đang rối rắm, cô phát hiện đằng sau bức ảnh của cô vậy mà còn cất giấu một bức ảnh chụp khác, cô có chút tò mò, cầm lên xem.

Bạch Ti Ti hít hà một hơi.

Bởi vì người trong ảnh chụp vẫn là cô.

Chẳng qua bức ảnh này cô trước nay chưa từng thấy qua, trong ảnh chụp, cô mặc áo sơ mi quần jean thực bình thường, vai đeo bao. Cô chỉ giống như những bạn học khác cùng nhau tan học đi ra ngoài, bức ảnh này tràn ngập hơi thở sinh hoạt thường ngày.

Chẳng qua là bức ảnh này chụp cô rất đẹp, ở trong một đám người, bởi vì khí chất xuất chúng, quần áo đơn giản cũng có thể nháy mắt hạ gục những người khác.

Nhưng cô bây giờ lại không rảnh thưởng thức ảnh chụp, bởi vì nhìn bộ dáng này của cô, bức ảnh ít nhất là đến từ hai năm trước.

Hắn sao có thể có ảnh chụp hai năm trước của cô?

Trong nháy mắt kia, Bạch Ti Ti cảm thấy vô cùng đáng sợ, nếu trong cuộc sống bình thường của bạn lúc nào cũng bị một người nhìn trộm, vậy hành vi đó nên gọi là gì?

Nếu người kia là Tần Thâm, cô phải làm thế nào bây giờ?

Cô theo bản năng không tin người đó là Tần Thâm, nhưng hiện tại xem ra. . .

Cô ngay lập tức gọi điện thoại cho Sở Mộng, “Sở Mộng, mình là Ti Ti, mình. . . mình bây giờ rất loạn.”

“Làm sao vậy, có liên quan đến Tần Thâm sao, không phải mấy ngày hôm trước cậu đã hỏi hắn rồi sao, hắn cũng phủ nhận rồi.” Sở Mộng lúc ấy nghe Bạch Ti Ti nói người kia không phải Tần Thâm cũng tự nghi ngờ mình thật lâu, cô nghĩ có khả năng mình đã nhìn nhầm thật rồi.

“Không, cậu nghe mình nói, mình ở chung cư của anh ấy phát hiện một tấm ảnh chụp của mình hai năm trước!”

Sở Mộng kinh hãi, “Cái gì!”

“Ti Ti, mình cảm thấy hắn chính là người đàn ông mặc đồ đen kia, cậu còn không tin, cậu mau chạy nhanh rời khỏi hắn, hắn đối với cậu nhất định có ý đồ.”

Nghe Sở Mộng phân tích, cô cho dù không tin, cũng cảm thấy rất có đạo lý, chỉ là cô vẫn còn ôm có một chút ảo tưởng.

“Mình. . . mình không biết nên làm cái gì bây giờ, mình thật sự rất thích anh ấy, anh ấy đối với mình cũng rất tốt.” Bạch Ti Ti do dự

Sở Mộng cũng thật sự vì cô suy xét, “Cho dù là tình cảm giữa hai người có tốt đi nữa, ai mà biết được có phải là do hắn thiết kế hay không, nhỡ đâu hắn đang lập sẵn một cái bẫy, chờ cậu nhảy vào.”

Bạch Ti Ti càng nghĩ càng thấy ớn.

“Mình. . . mình là một sinh viên rất bình thường, trong nhà lại không có tiền, anh ấy đối với mình có thể có ý đồ gì chứ.” Cô ôm một tia hy vọng.

“Ai, nếu cậu đã nghĩ như vậy, mình cũng không dám nói thêm cái gì, nhưng cậu tốt nhất nên nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng, tốt nhất một đoạn thời gian này nên cách xa hắn một chút đi, nhỡ thật sự đúng như chúng ta suy đoán, mình sợ cậu sẽ chịu không nổi.” Sở Mộng nói có đạo lý, cô thật sự không tiếp thu được người luôn cùng cô sớm chiều ở chung hai tháng lại lừa dối cô từ đầu tới cuối.

“Được. . . mình sẽ cố gắng.”

Treo điện thoại, cô đem mảnh vỡ thủy tình rửa sạch, hơn nữa đem khung ảnh cùng ảnh chụp đều mang đi.

Cô cùng Tần Thâm bắt đầu là thông qua cô bạn làm cùng trong rạp chiếu phim, cô định đi tìm cô gái kia hỏi một chút.

Sau khi thấy được ảnh chụp, cô không có biện pháp giống như trước kia dùng tâm trạng bình thường đối mặt Tần Thâm, Tần Thâm gọi điện thoại cho cô, nhắn tin cho cô, cô đều chỉ đáp lại qua loa có lệ một chút.

Đối mặt với việc cô lãnh đạm, Tần Thâm cũng vẫn giống như bình thường, không có gì bất đồng.

Bạch Ti Ti bớt chút thời giờ đi rạp chiếu phim một lần, hôm nay vừa lúc là ca trực của ả quản lí kia kia, nhìn thấy cô, cô ta đã không có kiêu ngạo ương ngạnh như ngày đó, “Cô sao lại tới đây làm gì?”

“Quản lí, tôi muốn biết lí do thật sự tại sao ngày đó tôi lại bị sa thải.” Cô đυ.ng phải cô ta trước tiên, cũng tốt, vừa lúc hỏi ra vấn đề khiến cô nghi hoặc thật lâu.

“Tôi sao mà biết được, bên trên yêu cầu như thế, có thể là do cô đã đắc tội với ai rồi đi.” Nữ quản lí rốt cuộc cũng nói ra lời nói thật.

Quả nhiên, cô có thể đắc tội với ai đây? Hơn nữa, ai lại có loại quyền lợi này?

Cô hỏi quản lí, “Diệp tử hôm nay có ở sao?”

Diệp tử chính là cô gái đã giới thiệu công việc cho cô kia.

“Có a.”

“Tôi tìm cô áy có chút việc, làm phiền cô một chút.” Thái độ cô thành khẩn.

Nữ quản lí như thay đổi thành một người khác, “Đi thôi.”

“Cảm ơn quản lí.”

Cô tìm được Diệp tử, muốn trực tiếp hỏi rõ cô ấy về việc của Tần Thâm, nhưng Diệp tử vừa nhìn thấy cô liền hoảng sợ, muốn tránh né cô.

Cô nhìn thấy Diệp tử né tránh mình, trong lòng lộp bộp một chút.

“Diệp tử, mình có việc muốn hỏi cậu.” Rạp chiếu phim lớn như vậy, cô ấy còn có thể trốn đi đâu?

“Mình không biết, mình cái gì cũng không biết.” Diệp tử thực sợ hãi.

Bạch Ti Ti cái gì cũng chưa hỏi, cô ta liền bị dọa thành như vậy, tâm Bạch Ti Ti lạnh hơn nửa.

Cô không muốn tin, nhưng mọi việc diễn ra trước mắt lại như hai bàn tay lớn, hung hăng mà vỗ vào trên mặt cô.