Ba Của Tôi

Chương 47: Khát

Người, đã không thể quay về.

An Kỳ Đông nghe giọng nói chắc chắn của An Noãn, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ngay giây phút cơ thể cô dần cứng đờ, anh bỗng nhiên cúi đầu cười hai tiếng, tiếng cười phát ra từ l*иg ngực anh có phần cuồng dã gợi cảm. Anh đưa điếu thuốc ở giữa ngón tay lên ngậm lấy, nửa khép hờ mắt mà nhìn cô.

Một hồi sau.

Anh nói: "Lại đây, châm thuốc đi."

An Noãn có hơi giật mình, cô nhất thời không nghĩ tới anh sẽ có phản ứng như thế, cô vốn tưởng rằng anh trầm mặc lâu như vậy, cuối cùng nhất định sẽ tức giận rời đi chứ.

"Không làm à?"

"A... Làm."

An Noãn mở ra thùng đựng đồ, lấy từ bên trong ra một cái bật lửa màu đen, đây là quà sinh nhật năm trước cô tặng cho An Kỳ Đông. Tuy rằng bình thường anh không đặt nặng thuốc lá và rượu, nhưng khi ở riêng tư, thuốc lá và rượu là không thể thiếu.

Ngón tay mảnh khảnh đánh xuống, ngọn lửa nhỏ "Tạch" một cái vụt lên. An Noãn đưa lại gần châm thuốc cho An Kỳ Đông.

Người đàn ông cắn tàn thuốc, trên khuôn mặt anh tuấn không chút để ý, không nói nên lời là có ý gì, khiến người ta không thể nào hiểu rõ.

Sương khói lượn lờ... Tàn thuốc màu đỏ tươi ở trong gara tối tăm hiện lên thật rõ ràng.

Anh hít sâu một ngụm, giữ cằm An Noãn, cúi người hôn xuống.

Mùi thuốc lá sặc người tràn ngập trong khoang miệng hai người, An Noãn bất ngờ mở to mắt, đầu lưỡi thô nóng của anh cuốn lấy An Noãn ngang ngược càn quét, từ thân lưỡi đến đầu lưỡi, từng tấc một cuốn lên, mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi An Noãn khiến nó run lên.

"Khụ... Khụ khụ..."

Cô bị sặc ho ra tiếng, dùng tay đẩy ngực anh ra.

"A."

Dường như tâm trạng anh có vẻ rất tốt, sau khi bị cô đẩy ra, anh rũ con ngươi nhìn cô bé con trước mặt.

Khóe mắt cô vì bị sặc mà chảy ra nước mắt, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Đôi mày mảnh nhíu lại, nhỏ giọng ho khan.

An Kỳ Đông nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mặt An Noãn, cảm giác rất tốt, vừa mịn màng lại mềm mại.

Chờ khi An Noãn dừng lại rồi, An Kỳ Đông thu tay lại, dập tắt điếu thuốc.

Nhìn đôi mắt ngập nước của cô, bên môi anh gợi lên một độ cong nhỏ, giọng thật bình tĩnh, anh nói: "An Noãn, ta biết."

An Noãn ngây ngẩn cả người.

Cô lại nghe thấy anh vẫn bình tĩnh tiếp tục nói: "Từ giây phút tay ta bắt đầu bóp lấy ngực con..."

Âm thanh của anh dừng lại một chút, có lẽ là cảm thấy buồn cười. Anh đột ngột dùng tay nắm lấy cằm cô, đưa tới gần.

Trong con ngươi trong trẻo xinh đẹp của cô là ảnh ngược của anh, còn có cả vẻ giễu cợt trên mặt anh lúc này.

Anh nhìn hai ảnh ngược kia, lòng tràn ngập xấu xa nói: "Đặc biệt là khi ta cắm vào... Ta vô cùng rõ ràng..."

"Mẹ nó, cái này không trở về được."

Anh nhìn khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của cô, trong đầu lại nhớ tới một màn mà giữa trưa và tối nay nhìn thấy.

Hai người họ thoạt nhìn xứng đôi như vậy.

Ở tuổi này, làm sao có thể hiểu hết được tình yêu. Tình cảm của cô đối với anh, có lẽ chỉ là du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng và sự ỷ lại.

A...

Buồn cười chính là, một thằng già như anh, lại không ngăn được sự hấp dẫn. Sau khi xảy ra chuyện đó, thế mà lại còn mơ hồ có sự chờ mong đáng xấu hổ, anh đương nhiên không trở về được, anh là cầm thú.

"Baba..."

An Noãn cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô chỉ biết, ít nhất người đàn ông này sẽ không trốn tránh cô nữa, bất luận là thân thể, hay là tình cảm của cô.

Giơ tay cởi ra đai an toàn, dưới tầm mắt chăm chú của anh, cô thong thả đưa người qua, cúi người chuyển sang dưới hông anh, khí nóng giữa môi răng phả lên cự long đang ngủ say, trên chóp mũi của cô tràn ngập mùi vị nam tính, vẻ mặt cô có chút ngẩn ngơ, hệt như bị mê hoặc, cơ hồ khó có thể nghe thấy tiếng cô nỉ non:

"Vậy thì không cần trở về, để cho con đến yêu người, được không?"

Cô mở cánh môi ngậm lấy thịt mềm giữa hai chân, tay nhỏ cũng nhẹ nhàng xoa nắn thân gậy thịt, cảm thụ vật kia đang dần to lên ở trong miệng, cô cầm lòng không được mà nuốt nước miếng.

"Ha."

Tiếng cười trầm thấp của anh từ đỉnh đầu truyền đến, giọng nói có phần không rõ.

"Khát, hử?"