Ba Của Tôi

Chương 46: Người không thể quay về được nữa

Dọc đường đi, An Noãn và An Kỳ Đông cũng chẳng giao lưu câu nào, khuôn mặt anh trầm xuống, bộ dáng dường như đang tập trung lái xe, còn An Noãn thì vẻ mặt uể oải nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Hồi lâu.

Hình ảnh chiếc xe màu đen dừng lại ở gara tiểu khu, anh không mở khóa cửa xe, cũng không vội xuống xe. Mà buông tay ra dựa lưng vào ghế, lấy từ thùng đựng đồ ra một hộp thuốc lá, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng rút ra một điếu thuốc, anh kẹp ở giữa hai ngón tay thưởng thức, nhưng không bật lửa.

Mí mắt An Noãn rủ xuống, ánh sáng nơi khóe mắt lại chú ý nhất cử nhất động của người đàn ông bên cạnh.

Trong không gian nhỏ hẹp có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, nhưng không khí lại không tính là xấu hổ.

Thậm chí An Noãn hy vọng, vĩnh viễn không cần đi lên nhà.

Hãy ngừng lại ở thời khắc này, chỉ có hai người là cô và baba.

“Ta cho gọi điện cho con, vì sao không nghe máy.”

Dường như anh chợt nhớ tới, có vẻ lơ đãng hỏi.

An Noãn đáp: “Điện thoại con tắt âm, nên không nghe thấy.”

“Không phải là thảo luận với bạn học thật là vui cho nên không nghe thấy à?”

“…”

An Noãn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn anh, đuôi lông mày cong lên, tươi cười mang theo chút dư vị không tên, người cô chợt hướng sang, kéo gần khoảng cách của hai người:

“Baba, người đang ghen sao?”

An Kỳ Đông nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, An Noãn vẫn luôn rất đẹp, giống như búp bê sứ tinh xảo, mắt hạnh long lanh, lúc này đuôi lông mày hơi cong, như là một chú hồ ly đầy cạm bẫy câu dẫn con người.

Anh cười lạnh một tiếng, không nói, ý tứ rất rõ ràng. Đại khái là đang cười nhạo An Noãn tự mình đa tình.

An Noãn cũng không chờ mong anh trả lời, cô nghiêng đầu dán ở trên ngực trái của anh, nhắm hai mắt lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ ở bên tai, cô chợt cảm thấy thật an tâm, bất luận như thế nào, nếu như cô đã quyết định bắt đầu, thì nhất đi sẽ làm đến cùng, chẳng sợ vết thương chồng chất máu tươi đầm đìa, cô chỉ muốn ôm thật chặt lấy người đàn ông này.

Dường như anh không ngờ tới động tác của cô, vốn định đẩy cô ra, nhưng lại thấy trên khuôn mặt cô gái trong lòng ngực là tươi cười thỏa mãn, trong khoảng thời gian ngắn anh có chút mềm lòng, trong đầu anh không ngừng hiện lên những hình ảnh về An Noãn, cô ngoan ngoãn đáng yêu, cô vô tội đơn thuần, cô cố chấp điên cuồng, cô mê người mị hoặc… Nhưng anh chưa từng thấy vẻ mặt lúc cô tựa vào lòng ngực anh, vẻ mặt thật vui vẻ thỏa mãn.

Nửa ngày sau.

An Noãn cảm nhận l*иg ngực anh chấn động, giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên trong không gian nhỏ hẹp: “An Noãn, mẹ con chờ con ở nhà.”

Trái tim cô run rẩy, lại nghe thấy thanh âm của anh, có hơi nghẹn lại.

Anh nói: “Cần phải trở về.”

À.

Về nơi đó? Nhà sao?… Vẫn phải trở lại như trước kia?

An Noãn không nói chuyện, cô mở to mắt, đôi mắt khẽ nâng. Vừa lúc đối diện với con ngươi sâu không thấy đáy của An Kỳ Đông, giống một cơn lốc xoáy, muốn cuốn người ta vào thế giới của anh.

Một lát sau.

“Baba, không được.” An Noãn liếʍ cánh môi khô khốc, cười nói: “Người không thể quay về được nữa.”

Cô ngước đầu, tiến đến bên môi anh hôn lên, vươn chiếc lưỡi đinh hương dây dưa với răng môi.

Cả người anh không động đậy, nhưng cũng không cự tuyệt, thậm chí rất bình tĩnh mở cánh môi ra, tùy ý để cô gái nhỏ với chiếc lưỡi vào khoang miệng anh không tiếng động câu dẫn.

Độ ấm ái muội cứ thế tăng lên.

Thật lâu sau.

Hai người tách ra, chỉ bạc từ giữa môi hai người kéo ra một sợi nhỏ, nhìn vừa thân mật lại sắc tình.

Cả khóe mắt đuôi lông mày An Noãn đều là ý cười, cô tiến lên mυ'ŧ sạch sẽ vệt nước bên môi anh, càng khẳng định nói:

“Người xem, người đã không thể quay về.”