An Noãn cảm thụ được thứ cực lớn nằm trong tay, trong đầu cô nhớ đến hình ảnh dươиɠ ѵậŧ dữ tợn ngẩng đầu của người đó.
Cô rũ mắt, nhìn cậu trai động tình đang ra sức liếʍ cắn trước ngực mềm mại của cô.
Bàn tay cô bao lấy, một trên một dưới, gãi ngứa cho qυყ đầυ, cảm giác ẩm ướt, nhão nhão dính dính…
“Hừm…” Nam sinh thở gấp, da thịt lộ ra ngoài không khí nổi một tầng đỏ ửng.
“Ngẩng đầu lên.” An Noãn ra lệnh.
Chu Thụy Trạch từ trước ngực cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ngày thường đã bị tìиɧ ɖu͙© lây nhiễm, khóe mắt đỏ ửng, đặc biệt là lông mi, dày dặc cong vυ't, giống như một cái móc câu, câu mất trái tim người…
An Noãn chậm rãi cúi đầu, tới gần đôi mắt cậu, hôn nhẹ lên khóe mắt, thì thầm: “Dùng hai ngón tay…”
Cậu nghe lời nhét vào hoa huyệt An Noãn thêm một ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa ở trong tiểu huyệt non mềm chậm rãi thăm dò, vách huyệt kẹp thật chặt làm ngón tay cậu khó đi. Ngón cái hướng về phía trước mở đường, nhấn lên trên hộŧ ɭε một cái, ái dịch cuồn cuộn từ từ chảy ra, ngón tay thon dài của cậu lập tức chui vào, không nông không sâu thọc vào rút ra, thỉnh thoảng lại chà sát vách mị thịt…
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ bao vây lấy hai người, tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ quanh quẩn sườn núi nhỏ yên tĩnh, cả ánh trăng cũng xấu hổ núp vào…
Đột nhiên ngón tay cậu chạm tới một nơi nhô lên, nhấn một cái…
Huyệt thịt bỗng chốc kẹp chặt, gắt gao cắn lấy hai ngón tay cậu, cùng lúc đó, cô gái trong lòng ngực chợt cất cao giọng: “Ư a…… Đừng, đừng chạm vào nơi đó… Ưʍ..”
“Đừng đυ.ng nơi nào?” Nam sinh dừng tay, nhưng sau đó ý xấu trỗi dậy, cậu lại tìm kiếm nơi nhô lên trong vách thịt kia, “Là nơi này sao?”
“Ư…a, ừ… A…” Hai chân An Noãn kẹp chặt tay cậu, thân hình bởi vì hưng phấn mà co về phía trước, huyệt thịt không ngừng run rẩy ngậm lấy ngón tay, như muốn nuốt chúng đến chỗ sâu nhất trong hoa tâm…
Mọi thứ trước mắt dần dần mơ hồ, cô cảm giác linh hồn của mình như lìa khỏi thân thể, so với việc trước kia cô tự an ủi không giống nhau, có người khác giới làm khiến thân thể cô đạt kɧoáı ©ảʍ lớn hơn, đây cũng là thứ vui sướиɠ trời sinh chỉ nam giới có thể cho nữ giới...
Chu Thụy Trạch nhìn cô gái trước mặt, thân thể ngửa ra sau, chiếc cổ tuyết trắng thon dài vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp khiến người ta mơ màng, khóe môi bị hôn còn lưu vệt nước bọt ái muội, dưới ánh trăng trong suốt lấp lánh…
“Tí… Tí, tí…”
Ngón cái và ngón trỏ nhịn không được vuốt ve viên trân châu thẹn thùng đang chảy nước, ngón giữa rời khỏi tiểu huyệt nóng ướt, ngừng ở cửa động lầy lội bất kham chậm rãi khuấy đảo từng vòng.
Chỉ thấy cả người An Noãn run càng thêm lợi hại, đột nhiên rùng mình một cái, cô cao trào, một lượng lớn ái dịch phun ra, tẩm ướt toàn bộ tay cậu, muốn chặn lại cũng không kịp.
An Noãn dựa vào vai Chu Thụy Trạch ổn định lại hô hấp của mình.
Tóc trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào da thịt, thật không dễ chịu…
Đầu không còn nóng nữa, đã tỉnh rượu.
Nhưng trong lòng bàn tay phải của cô, vật đó vẫn nóng rực như vậy.
An Noãn nhắm mắt, trong lòng trầm xuống…
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú trước mắt bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà đỏ lên, rút tay về.
Thanh âm khe khẽ nhẹ nhàng: “Chắc cậu sẽ không nói chuyện này cho người khác đâu nhỉ.”
Chu Thụy Trạch đầu tiên là bị động tác của An Noãn làm cho sửng sốt, sau đó liền nghe thấy giọng nói bình đạm của cô.
Con ngươi còn mang theo hơi nước mở to, như thể ủy khuất và lên án.
Cắn cắn môi, buồn bực nói: “Đương nhiên sẽ không. Nhưng…” Nhưng mà chúng ta được tính là quan hệ bạn trai, bạn gái không?
An Noãn cắt ngang lời cậu.
“Nếu như vậy, sau này chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?”
Không, không đúng.
Tuy trên người cậu vẫn còn lửa nóng, nhưng tâm lại như bị bỏ vào tủ đông, lạnh lẽo thậm chí có chút run rẩy.
“Không…”
“Ừ, đêm nay tớ uống hơi nhiều, vừa rồi thật ngượng ngùng.”
Cậu nhếch môi, không nói chuyện. Cậu nhìn An Noãn hơi mỉm cười, xa cách và lễ phép.
Cậu đột nhiên chẳng thể nói nên lời được…
Không khí quỷ dị đối lập với không khí ái muội lửa nóng ban nãy, Chu Thụy Trạch cảm thấy trong không khí dường như ngập tràn tro bụi, nếu không vì sao lại khó thở như vậy, ngực cũng đau?
Không biết qua bao lâu.
Lâu đến mức nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng những người khác tìm kiếm bọn họ…
“Tớ đi trước.” An Noãn sửa lại quần áo, chuẩn bị xoay người trở về.
Giọng nói có chút khàn khàn của cậu bạn từ phía sau truyền đến:
“An Noãn, tớ thật sự thích cậu, sau này cũng sẽ luôn thích cậu.”
“Tớ biết rồi.” Cô qua loa gật đầu, cũng không thèm ngoảnh lại.