Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 57

Nguyễn Trà nhìn kỹ cục bột nếp · hệ thống, một lúc lâu sau, lại từ bỏ, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy một cục bột nếp to màu trắng, hoàn toàn nhìn không ra nó có đang nói dối hay không.

May mắn thay, sau khi hệ thống nhân hóa có tính nhút nhát và rất sợ chết, toàn bộ thống đều rất có tầm nhìn mà lăn lăn lên phía trước.

【 lúc ấy Úc Chinh đã làm gì đó, kích hoạt chương trình thoát được thiết lập trong hệ thống, và sau đó hệ thống bị tách khỏi Úc Chinh thoát, kết quả là sau khi tách ra, có một tình huống lạ đã xảy ra, khiến hệ thống đóng băng hơn mười năm, khi được khởi động, đã bị liên kết với ký chủ cũ Nhâm Khinh Khinh. 】

Nguyễn Trà lười biếng dựa vào trên ghế, rũ mắt nhìn hệ thống, “Úc Chinh làm sao có thể kích hoạt chương trình thoát được thiết lập?”

【 Hiện tại năng lượng quá thấp, cơ sở dữ liệu chưa mở hoàn toàn, bổn hệ thống không thể tìm hiểu những gì đã xảy ra trong quá khứ. 】

Nguyễn Trà thẳng thừng đáp trả: “Có một cái máy cũ kĩ như người thì có ích gì.”

【... Tính thời gian từ lúc mới phát minh cho đến khi khởi động sau khi bị đóng băng, gọi là máy cũ cũng không sai.】

Nguyễn Trà: “……”

Hệ thống có vẻ ngu ngốc.

“Ngươi có cách nào để tấn công hệ thống virus của Nhâm Khinh Khinh, có cách nào để tấn công Úc Chinh không? Chính xác mà nói, cái người bây giờ tên Úc Chinh.” Nguyễn Trà vừa nhìn điện thoại trên bàn vừa nói.

Trước khi đi học về, ông Thẩm gửi tin nhắn đến, nói rằng ông không quen biết ai tên là Úc Chinh, rồi sau đó lại hỏi Nguyễn Trà một chút về ngoại hình của Úc Chinh.

Nguyễn Trà thực sự nghi ngờ Úc Chinh đã đổi tên, nhưng có hai điểm mâu thuẫn trong việc đổi tên.

Đầu tiên ở trong truyện, tại sao nhà họ Lương lại cho rằng Úc Chinh có thành tựu trong lĩnh vực tâm lý học, có thể yên tâm để Úc Chinh chữa trị cho ‘Nguyễn Trà’.

Thứ hai, Úc Chinh đã đổi tên trước khi hệ thống rời đi hay sau khi hệ thống rời đi?

Cục bột nếp · hệ thống không ngừng lăn về phía trước,【 có cách tấn công, vào ngày thứ ba khi bổn thống cùng Nhâm Khinh Khinh bị trói buộc, Úc Chinh đã đến gặp Nhâm Khinh Khinh, cùng lúc bắt Nhâm Khinh Khinh trong vòng một năm phải đánh bại ngươi trên phương diện học tập. 】

【 Úc Chinh ban đầu trong cơ sở dữ liệu được gọi là …… Úc Phàm, sau khi gặp lại Úc Chinh, bổn thống đã tạm thời làm cho cơ sở dữ liệu được cập nhật lại, đem tên Úc Phàm đổi lại thành Úc Chinh. 】

Nguyễn Trà nghe thấy lời đó, vội nhắn tin WeChat, để nhờ ông nội Thẩm giúp xem có một người nào tên Úc Phàm ở trong giới hay không.

“Ngươi thật có thể tấn công Úc Chinh?”

【 có thể có thể, Úc Chinh vì để tiện theo dõi ký chủ cũ Nhâm Khinh Khinh, đã sử dụng tinh thần lực mà anh ta dùng để trói buộc hệ thống để thiết lập kết nối với một chương trình đi kèm với virus.】

【 Có kết nối đó, anh ta có thể quan sát tình trạng hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ cũ Nhâm Khinh Khinh, vì nếu kiến

thức và năng lượng thu vào đủ, bổn thống liền có thể thuận theo sự kết nối giữa hai người bọn họ, tấn công ngược lại tinh thần lực của Úc Chinh. 】

Nói đến, hệ thống thực sự cảm thấy có hơi kỳ lạ, nó nhận ra, ký chủ cũ Nhâm Khinh Khinh từng có một khoảng thời gian tâm trạng biến động tiêu cực rất rõ ràng. khi đó virus đang hoạt động điên cuồng, rồi sau đó có một số thông tin đã bị truyền ra ngoài.

Hệ thống tin chắc rằng nó không được chuyển đến cho Úc Chinh, nhưng truyền đến tay ai? có phải là người đã cấy vi rút vào?

Nguyễn Trà cảm thấy hệ thống nói lời này rất hứu ích, tấn công tinh thần lực, Úc Chinh rất có thể sẽ biến thành kẻ ngốc.

Có lẽ vì Nguyễn Trà biểu hiện dịu dàng hơn một ít, khiến lá gan của hệ thống cũng lớn hơn, lăn về phía trước, lăn đến dép của Nguyễn Trà, nhỏ giọng dò hỏi,【 bạn học Nguyễn Trà, ngươi có muốn làm nhiệm vụ A của hệ thống không? 】

Nói đến hệ thống cũng có chút ủy khuất, ban đầu nó có một cái nhiệm vụ, bây giờ bị virus cướp, nó tự giải thích cụ thể một chút, gọi là nhiệm vụ A.

Nguyễn Trà không bị lừa, “Làm nhiệm vụ A đối với ngươi có chỗ tốt gì à?”

【 Nếu ngươi không liên kết với hệ thống, bổn hệ thống sẽ được bổ sung thêm 50% năng lượng tri thức, nhưng nếu liên kết, sẽ được bổ sung tận 80% năng lượng. 】

Nguyễn Trà kêu lên một tiếng ,quay đầu lại tiếp tục xem sách toán, đơn giản nói một lời từ chối, “Không liên kết.”

Hệ thống không muốn bỏ cuộc, tiếp tục đấu tranh, 【 hoàn thành nhiệm vụ A, bổn hệ thống có thể cải thiện sự phát triển trí não và hoàn thiện ngoại hình của ngươi dựa trên gen di truyền khoa học trong tương lai, rất có lời. 】

Bang!

【 ngao! 】

Nguyễn Trà cúi xuống rút một cuốn từ điển tiếng Anh dày cộp đập thẳng xuống, nhìn xuống thấy cục bột nếp bị đập lõm thành một lỗ, cũng không thương cảm chút nào, “Ngươi chê chỉ số thông minh và ngoại hình của ta à?”

Nói xong, không đợi hệ thống lên tiếng, tự mình lại nói thêm, “Ta nha, rất hài lòng với chỉ số thông minh và ngoại hình của mình, không muốn cải thiện gì hết, hết hy vọng đi.”

Nguyễn Trà hoàn toàn không tin tưởng hệ thống, nếu một hệ thống yếu kém có thể bị vi-rút xâm nhập, cô liên kết với nó lại bị virus xâm nhập thì làm sao?

Hơn nữa, một hệ thống, một trước một sau đã thay đổi tới tận hai chủ nhân, lại còn là Úc Chinh và Nhâm Khinh Khinh một chút cũng không ổn, sao có thể tin chứ?

Bất kể hệ thống có đáng tin hay không, Nguyễn Trà cũng coi như đã nhận được tin tức không tệ, không phải lo về mối de dọa của Hứa Nam nữa, phải chờ xem xác nhận cụ thể, nếu sau một đoạn thời gian, Hứa Nam không có xảy ra chuyện gì, vậy thì cô cũng có thể buông lỏng tâm tình.

Đêm đó, Nguyễn Trà cả đêm không mơ.

Hôm trước cô được ngủ thoải mái, hôm sau đi học, tâm trạng của Nguyễn Trà rất tốt, cho đến khi tình cờ gặp Tống Mạnh Vũ đã chờ sẵn ở tầng hai.

Nguyễn Trà nhìn Tống Mạnh Vũ hiếm thấy đi học lại không trang điểm, có chút kinh ngạc, “Có chuyện gì?”

“Có.”

Tống Mạnh Vũ trực tiếp đáp trả, không có trưởng bối, cô ta cũng lười giả bộ dịu dàng, về phần tình chị em, đã cạn kiệt trong chương trình gameshow lần trước rồi, giọng điệu hơi chất vấn, “Cô đã nói gì với mẹ tôi lúc bữa tiệc thứ bảy tuần trước?”

Tiệc giới thiệu ba người nhà họ Nguyễn, Tống Mạnh Vũ hoàn toàn không quan tâm, chỉ đơn giản ở nhà, ai ngờ chờ đến khi Lương Thiến Linh trở về, đã bị kéo vào nhà, dặn dò không được kiếm chuyện làm xấu mặt Nguyễn Trà.

Tống Mạnh Vũ nhìn vài người bạn cùng lớp trong vòng bạn bè, chỉ vì mẹ cô nhìn trúng tài nguyên nhân lực của Nguyễn Chính Phi, nên muốn cùng ba người nhà họ Nguyễn giữ hòa khí.

Nhưng mà tối hôm qua, cảm thấy tâm tình mẹ cô rất tốt nên không dám cãi lại.

Tống Mạnh Vũ chỉ có thể nghi ngờ, người nhà họ Lương đã nói gì đó với mẹ cô, khiến mẹ cô xa cách với nhà họ Tống.

Nguyễn Trà vẻ mặt rất thành khẩn lắc đầu, “Không biết, tôi chỉ lo cùng nhóm bạn học nói chuyện phiếm.” Người lớn đều cùng nhau nói chuyện ở trên lầu, bọn họ thật sự không biết. >>

Thấy Tống Mạnh Vũ không tin, Nguyễn Trà cũng không biết làm gì, khi sắp rời đi, lại nghĩ đến những lời bóng gió của ông Thẩm, cô hơi dừng lại, “Tống Mạnh Vũ, tôi cảm thấy cô ngày thường nên chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện của bố mẹ cô một chút, có thể có họ có những nhận thức khác nhau.”

Một người trong lòng lại ra ám chiêu với người bạn đời lâu năm của mình, thật đáng sợ khi nghĩ tới, ợ, người nọ muốn làm gì, khiến toàn bộ thế giới của bạn đời chỉ có mình ông ta?

Nguyễn Trà không thích Lương Thiến Linh, cũng không thích ông Tống, cái người muốn ra ám chiêu với Lương Thiến Linh, giống như một câu nói trong phim truyền hình thường, ông nghĩ xem ông có xứng hay không.

Nói xong, Nguyễn Trà cũng mặc kệ Tống Mạnh Vũ có nghe lọt tai hay không, nhấc chân bước về phía lớp một.

Trong tiết tự học buổi sáng, thầy Vương chủ nhiệm lớp đã thông báo một tin khiến tất cả học sinh đều bất ngờ, người vừa được thăng hạng từ lớp hai lên lớp một trong kỳ thi giữa kỳ Nhâm Khinh Khinh, đã thôi học!

Các bạn trong lớp nhìn nhau một cái, hiển nhiên không thể hiểu nổi lý do vì sao Nhâm Khinh Khinh tạm nghỉ học, không phải cậu ta không trả lời câu hỏi của giáo viên trong giờ học toán sao, nên nghỉ học luôn hả?

Đặc biệt là đối với một số nam sinh, hôm qua họ đã rất kinh ngạc khi thấy ngoại hình của Nhâm Khinh Khinh phù hợp với nữ thần sắc đẹp ngọt ngào trong lòng họ, nhưng không đợi họ tỏ tình, người ta đã tạm thời nghỉ học rồi.

Trái tim, toạch, vỡ vụn.

Thông báo xong việc Nhâm Khinh Khinh đình chỉ học tập, thầy Vương lại công bố thông báo những bạn học trong lớp sắp tham gia các cuộc thi khác nhau, mà Nguyễn Trà phát hiện, trong số chưa đến mười thí sinh, cô lại quen biết hết một nửa.

Ví dụ như thi hóa học có Hứa Nam, thi vật lý có Tạ Tuy, mà thi tiếng Anh lại có Đường Nhược Băng cùng Tôn Phong, đều học ở lớp một, Nguyễn Trà chợt nhận ra các gì gọi là xung quanh toàn là học bá.

Khi Đường Nhược Băng nghe thấy tên của cô và Tôn Phong, trong mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, không khỏi quay lại nhìn Nguyễn Trà, theo cô thì, thành tích Tiếng anh của Nguyễn Trà ở trường là số một số hai, chủ nhiệm lớp không có khả năng không để Nguyễn Trà đi thi.

Phải nói rằng cho dù Đường Nhược Băng có chút không thích cô, nhưng chuyện tình cảm cầm lên được thì cũng buông xuống được, tỏ tình bị từ chối, đơn giản là cô không còn vướng bận, thế cho nên nhìn thấy Nguyễn Trà, thuận mắt hơn nhiều so với trước.

Thậm chí ——

Đường Nhược Băng có chút hy vọng Nguyễn Trà cùng Phó Thầm có thể tiến tới, dù sao thì cô ấy cũng không thấy những cô gái khác có gì tốt hơn mình.

Lúc Đường Nhược Băng đang nhìn Nguyễn, ánh mắt của Nguyễn Trà liền rời khỏi người Hứa Nam, hai người vừa lúc nhìn nhau, Nguyễn Trà nắm tay, nói với Đường Nhược Băng một câu: Cố lên.

Đường Nhược Băng: “……”

Liền cảm thấy trước kia xem Nguyễn Trà như tình địch, có chút ngớ ngẩn.

Nguyễn Trà nhìn qua, giống như hoàn toàn không hiểu gì cả.

【 bạn học Nguyễn Trà, ngươi không tham gia thi đua sao? Lấy được hạng nhất vòng loại thi đấu, có thể lấy được 50 năng lượng tri thức. 】

Nguyễn Trà đã quen với việc hệ thống nói chuyện bên tai mình bằng giọng nói nhẹ nhàng, nghe vậy, mặt không thay đổi mở sách ra, “Không tham gia, xem một quyển sách không cũng có thể lấy được 10 điểm năng lượng tri thức? dễ dàng hơn thi cử nhiều?”

【……】

Không có gì sai, rốt cuộc với chỉ số thông minh trước mắt của bạn học Nguyễn trà, lấy tiêu chuẩn trong tương lại, coi như là một người xuất sắc.

Nguyễn Trà thật không có lừa gạt hệ thống, hơn nữa Nguyễn Trà rất có trách nhiệm với bản thân, rốt cuộc thì Nhâm Khinh Khinh cùng Úc Chinh vẫn đang sống sờ sờ ở đó.

Tranh thủ buổi sáng nghỉ giải lao, Nguyễn Trà làm hết các bài thi của hệ thống đưa dựa vào những điểm chính trong sách giáo khoa Toán và Tiếng Anh học kì hai của cấp ba, cả hai đều đạt 150 điểm, vượt ngưỡng 120 điểm năng lượng tri thức.

Hệ thống nhìn 20 điểm năng lượng trong hồ năng lượng, im lặng lùi về trong một góc, nó lúc ấy tại sao lại bị đóng băng? Nếu không bị đóng băng, nói không có thể liên kết với bạn học Nguyễn Trà rồi.

Một khi được liên kết với bạn học Nguyễn Trà, nó liền có cơ hội thu thập đến 100% năng lượng, có thể hoàn toàn tiêu diệt virus X.

Nguyễn Trà thấy điểm sáng do hệ thống tạo ra yên lặng, cầm bút chọc vào điểm sáng, “1128, đừng giả chết, 20 điểm năng lượng đã cho ngươi, có ít thì cũng là thịt, mau căn cứ theo biện pháp hai chúng ta nói hôm quá, đi chọc tức Nhâm Khinh Khinh một chút.”

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội chủ động tấn công, cho dù hầu hết các đòn tấn công mà hệ thống không thể làm cô ta đau đớn hay ngứa ngáy, cũng phải cho Nhâm Khinh Khinh “Hưởng thụ một chút”, bằng không cô không phải đã bị uy hϊếp trong mấy tháng vô ích sao?

Nguyễn Trà cảm thấy những ngày tháng cá muối của mình đã qua đi, công bằng mà nói, cô không thể để Nhâm Khinh Khinh thoải mái trong những ngày làm thực tập sinh được.

Hệ thống nhìn Nguyễn Trà như đang nhìn một Chu Bái Bì, không nỡ buông tha cho năng lượng trong hồ năng lượng, theo kết nối ban đầu, nó ta lén lút đi kiếm chuyện với ký chủ cũ.

Hiện tại ký chủ cũ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thần tượng, nó thật sự không sợ virus X, hừ, một cái virus X yếu ớt, khác gì phế vật!

Trong khi Nguyễn Trà đang đợi hệ thống đưa ra phản hồi, người ngồi phía sau không nhẹ không nặng gõ gõ lên ghế của cô, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Phó Thầm vẫn chưa thu tay lại.

Phó Thầm nghiêng đầu nhìn sách giáo khoa trên bàn của Nguyễn Trà, “Chủ nhiệm lớp nói, em có định nhảy lớp không?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà tự tin gật đầu, rồi sau đó lại hỏi, “Chủ nhiệm lớp muốn anh có thời gian giúp em chuẩn bị bài sao?”

Nghe vậy, Phó Thầm trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp, “Chủ nhiệm lớp nói ——” dừng lại một chút, anh khóe môi nhếch lên vài phần, tiếng nói hàm chứa ý cười, “Anh đã dạy hư bạn học mới mất rồi.”

Nguyễn Trà: “……”

Nói bậy, anh rõ ràng đang ganh đua với bạn học mới để trở thành một con cá muối, phi, vui sướиɠ hướng thụ!