Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 32

Trong mơ, Nguyễn Trà không đơn giản là chỉ đọc truyện, mà giống như một người ngoài cuộc không ai phát hiện, theo dõi toàn bộ quá trình hai năm ngắn ngủi ‘Nguyễn Trà’ từ nhỏ trấn trở về Lương gia.

Tuy rằng nói theo dõi. nhưng hai người lại cũng chung cảm xúc, buồn vui của ‘Nguyễn Trà’, cô tất cả đều có thể cảm nhận được.

Tuy nhiên, cho dù cô có nhận thức được bao nhiêu, cô cũng không thể can thiệp, Nguyễn Trà chỉ có thể nhìn một ‘chính mình’ sống động và tươi sáng, dần dần héo mòn trong máu tươi, cho đến chết.

Thật ra, nghiêm túc xem lại, tình huống của nhà họ Nguyễn ở trong truyện, cùng tình huống trước mắt có rất nhiều khác biệt.

Cô có một người ông ngoại biết tên mà không thể gặp, lão cha lão mẹ dựa vào thành tích đội sổ mà tốt nghiệp ở trường học trong vùng, sau đó, lão cha thu tiền thuê nha, lão mẹ trồng rau, chính mình chơi đùa, một nhà cá muối ba người thật bình thường.

Bởi vì ở trấn nhỏ quen biết các chú các dì, từ đó đặc biệt am hiểu tiếng Anh cùng toán học, nếu không ngày đầu tiên đi học, khả năng thật không làm được nhiệm vụ giành trước được.

Mà trong truyện.

Nguyễn Chính Phi từ nhỏ cùng người nhà chia lìa, ở cô nhi viện cùng Vệ Kiểu là thanh mai trúc mã, hai người sau khi học xong cấp ba, không có học đại học, mà là cùng nhau kinh doanh một nhà tiệm cơm nhỏ, sau đó hai vợ chồng có ‘ Nguyễn Trà ’, những ngày tháng trôi qua tuy bận rộn nhưng rất hòa hợp.

‘Nguyễn Trà’ cũng đi học rồi chơi đùa giống các bạn nhỏ cùng tuổi, tuy rằng trí nhớ không tồi nhưng bởi vì không bao giờ ngồi yên mà thành tích chỉ ở mức trung bình. ‘Nguyễn Trà’ ở trong truyện xem ra, bất hạnh của một nhà ba người, hẳn là bắt đầu từ khi họ đến nhà họ Lương, chỉ một tháng ở nhà họ Lương, mà cô đã trở nên xấu xí lại ngu ngốc.

Điều khiến ‘Nguyễn Trà’ không thể chấp nhận được là tất cả mọi người cô quen, bao gồm người nhà họ Lương cùng lão cha lão mẹ, trừ bỏ ở lúc đầu, ngoài có chút phản ứng khi cô tự nhiên biến xấu, sau đó bọn họ chưa bao giờ đối với việc cô biến xấu trở nên ngu ngốc mà sinh ra một chút nghi ngờ nào.

Dường như trong trí nhớ của bọn họ, ‘Nguyễn Trà’ luôn là người có chút ngốc, có chút ngốc, chứ đừng nói xấu? Làm cha làm mẹ, tự nhiên không bao giờ nghĩ rằng con gái mình xấu xí.

Trong đêm tối một đêm rồi lại một đêm, chỉ có ‘Nguyễn Trà’ một thân một mình nhìn chằm chằm vào gương trong phòng thất thần, không ngừng dùng ngón tay miêu tả chính mình trong gương , linh hồn của ‘Nguyễn Trà’ giống bị xé rách thành hai cá thể riêng biệt.

Một cái nói, ngươi vốn dĩ vừa xấu vừa ngu ngốc, một cái lại nói, không, ngươi trước kia rất xinh đẹp rất thông minh, nhưng sau khi trở về nhà họ Lương, tất cả đều thay đổi!

Sau khi kì thi tháng kết thúc, ‘Nguyễn Trà’ bắt đầu tự chụp ảnh rồi lưu lại, hy vọng những thứ này có thể chứng minh cho người nhà thấy, cô thật sự vô duyên vô cớ trở nên xấu xí.

Nhưng mà, vào ngày diễn ra liên hoan nghệ thuật, ‘Nguyễn Trà’ nhận thấy rõ ràng được cô lại trở nên xấu xí, mà khi mở những bức ảnh trong di dộng ra, cô đã bị sốc bởi những gì mình nhìn thấy và lại rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân.

Người bên trong ảnh giống mình sau buổi liên hoan như đúc! Căn bản không tồn tại cái gì tự nhiên trở nên xấu ! Toàn bộ hết thảy, cô giống như không thể tiếp thu khuôn mặt xấu xí, do chỉ là ảo giác mà thôi.

‘Nguyễn Trà’ không chỉ nhận thấy được mình trở nên xấu, lúc lên lớp, cũng phát giác trí nhớ của mình cũng kém đi, những bài thơ cổ đáng ra có thể học thuộc lòng một cách dễ dàng thường phải mất một thời gian dài mới có thể học thuộc lòng, ở lớp hai, quả thực rất khác người.

Trong giờ học, cô bị giáo viên gọi lên bảng viết xuống những gì đã học thuộc, dù Nguyễn Trà có làm việc chăm chỉ đến đâu thì trên bảng đen vẫn để lại một khoảng trống lớn, một mình cô lẻ loi đứng đó, bị cả lớp cười nhạo.

‘Nguyễn Trà’ một đêm lại một đêm không ngủ được, trạng thái tinh thần dần dần trở nên không ổn định.

Đến nỗi nhà họ Lương, những ngày trôi qua cũng không suôn sẻ, ông cụ Lương thân thể suy yếu không rõ lý do, triền miên trên giường bệnh, trong công ty hạng mục từng cái từng cái bị cắt đứt, người thì bị tai nạn xe cộ người thì xảy ra chuyện, cơ hồ mọi điều tồi tệ đều tụ tập lại mà cùng lúc xảy ra.

Tình trạng nhà họ Lương không bình thường làm mọi người đều cho rằng, một nhà ba người nhà Nguyễn Trà là Tang Môn tinh, ngôi sao chổi, đem vận đen đến cho mọi người trong nhà họ Lương.

Mọi người trong nhà họ Lương cùng cha Nguyễn mẹ Nguyễn bị đủ thứ chuyện các loại làm cho sứt đầu mẻ trán, trong lúc nhất thời, không ai nhận ra sự khác thường của ‘Nguyễn Trà’.

Cho đến khi kết thúc kỳ thi giữa học kỳ I năm thứ hai cấp ba, ‘Nguyễn Trà’ chán nản nộp bài thi, những câu hỏi trong bài thi đó giống như một kịch bản trên trời đối với "Nguyễn Trà" vào thời điểm đó, đọc sao cũng không hiểu.

Nhưng mà, sau khi ‘Nguyễn Trà’ rời khỏi phòng thi, trong lúc vô ý nhấc mắt lên thế mà nhìn thấy giao diện đang treo lơ lủng trên đầu của Nhâm Khinh Khinh!

Suốt đêm ngủ không ngon, tinh thần và lý trí của ‘Nguyễn Trà’ choáng váng từ lâu đã ở mức cực hạn căng thẳng, sau khi nhìn thấy nhiệm vụ b của √ trên bảng hệ thống, cả người như chết lặng.

Khi cô nhìn thấy những dòng chữ được viết ở trên để trí lực và mỹ mạo rút ra từ mục tiêu liên kết "Nguyễn Trà", lại kinh ngạc nhận ra rằng lông mày của Nhâm Khinh Khinh thực sự rất giống với bản thân trước đây, "Nguyễn Trà" không còn quan tâm đến gì nữa , lao thẳng lên, nắm lấy vai của Nhâm Khinh Khinh, chất vẫn Nhâm Khinh Khinh dựa vào cái gì mà gian lận lấy trộm đồ của cô !

Đương thấy rõ mặt trên viết rút ra bị liên hệ mục tiêu ‘Nguyễn Trà’ trí lực giá trị cùng mỹ mạo giá trị chữ, lại kinh giác Nhậm Khinh Khinh mặt mày lại cực kỳ giống mình trước đây, ‘Nguyễn Trà’ lại không rảnh lo mặt khác, lập tức xông lên đi, bắt lấy bả vai Nhâm Khinh Khinh, chất vấn Nhâm Khinh Khinh dựa vào cái gì trộm chính mình đồ vật gian lận!

Kết cục của chuyện này, rất rõ ràng.

‘Nguyễn Trà’ không có chứng cứ, trong phòng học camera đều có thể chứng minh Nhâm Khinh Khinh không có gian lận, tuy rằng kẻ chủ mưu là Nhâm Khinh Khinh rộng lượng tỏ vẻ, chính mình sẽ không cùng ‘Nguyễn Trà’ so đo, nhưng ‘Nguyễn Trà’ vô duyên vô cớ nói người ta gian lận, cũng vì bôi nhọ giáo hoa + học bá, bị các bạn học cùng trường nhằm vào càng nhiều.

Cho dù lúc đó thường xuyên được Phó Thầm chiếu cố, nhưng bị nhằm vào hết lần này đến lần khác, khiến “Nguyễn Trà” cảm thấy mệt mỏi khi học.

‘Nguyễn Trà’ bị cảm xúc mệt mỏi tiêu cực bao lấy, thậm chí còn sinh ra chán ghét bản thân mình, chán nản nhìn khuôn mặt trong gương……. Gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Mãi cho đến khi mọi thứ trước mặt bị bóng tối nuốt chửng, Nguyễn Trà mới chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Đôi mắt đen láy không có chút buồn ngủ nào, đuôi mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, trên trán trắng nõn lấm tấm một tầng mồ hôi.

Chiếc gối đã ướt đẫm, không thể phân biệt được đâu là mồ hôi và đâu là nước mắt.

Nguyễn Trà ngơ ngẩn thất thần một lúc lâu, run rẩy đưa tay lên sờ vị trí trong l*иg ngực của mình, tim đập thình thịch như trống trận, như thể sắp lao ra ngoài, mà tay còn lại gắt gao nắm lấy mép giường, đốt ngón tay trắng bệch.

Tuy rằng đã tỉnh, nhưng tình cảnh trong truyện như hiện lên rõ ràng trước mắt.

Trong truyện, tận mắt nhìn thấy chính mình chậm rãi trở nên xấu xí, ‘Nguyễn Trà’ bắt đầu sợ hãi gương, sợ hãi ánh mặt trời, sợ hãi nhìn thấy mặt của mình, cũng sợ hãi người khác thấy nhìn thấy.

‘Nguyễn Trà’ nhốt mình trong phòng ngủ tối đen như mực từ sáng đến tối, lấy hết gương trong phòng ngủ đi, kéo toàn bộ màn lại, một khi có người mở cửa, khiến ánh sáng chiếu đến trong phòng, ‘Nguyễn Trà’ liền vì cảm xúc đỗ vỡ mà khóc lớn.

Kỳ thật ‘Nguyễn Trà’ rất muốn nói với người nhà, cô đã thấy, mặc dù chỉ một lần nhưng cô thực sự nhìn thấy một giao diện trên đầu Nhâm Khinh Khinh, cái thứ đó, có thể rút giá trị trí lực cùng giá trị mỹ mạo của cô.

Nhưng dù ‘Nguyễn Trà’ có phá giọng kêu lên thì bất luận là ba chữ Nhâm Khinh Khinh, hay là những từ liên quan đến giá trị mỹ mạo cùng giá trị trí lực , cũng không thể nói ra một từ nào, viết ra cũng không được.

Thử đi thử lại, không chỉ không có kết quả, thậm chí còn khiến ‘Nguyễn Trà’ đau đầu, tim đập nhanh hơn.

Sau đó, gia đình không còn cách nào khác là phải tìm một bác sĩ tâm lý thâm niên cho Nguyễn Trà, hy vọng có thể giải quyết vấn đề tâm lý của Nguyễn Trà và khiến Nguyễn Trà có niềm tin để đối mặt với ánh mặt trời.

Ai ngờ ——

Bệnh tình, không giảm mà còn thêm nặng.

Hơn nữa, trực tiếp dẫn tới cái chết của ‘Nguyễn Trà’.

Nguyễn Trà nhìn quanh phòng ngủ tối om bị rèm che đi ánh trăng, ánh mắt u ám, “Nguyễn Trà” trong truyện ở trong hoàn cảnh áp lực như vậy, tự khép mình lâu như vậy sao?

Sau khi xem lại toàn bộ cuốn sách lần thứ hai, Nguyễn Trà rất tin rằng cha mẹ trong cuốn truyện và cha mẹ hiện tại của cô, ngoại trừ tình độ cá muối không giống, có sở thích và thói quen như nhau.

Trong truyện, tính khí, sở thích và cách đối nhân xử thế của ‘Nguyễn Trà’ rất giống với cô. Trong giấc mơ, rất nhiều lần Nguyễn Trà sinh ra ảo giác giống như cô đang nhìn lại kiếp trước của mình.

Một khi đã như vậy, một nhà ba người kiếp trước cùng những gì cô trải qua hiện tại, vì tại lại có một số việc không giống?

Nguyễn Trà nhìn nóc nhà, trong đầu không ngừng hồi tưởng về những người và những việc cô đã gặp phải.

Vài phút sau, Nguyễn Trà đột nhiên nhận ra có hai điểm khác biệt, thứ nhất, cô có một người ông mà cô chưa từng thấy qua, thứ hai là trình độ trồng rau của mẹ cô đã tăng lên rất nhanh.

Một người đi thu tiền nha, một người bán rau, khiến cho bọn họ trở thành cá mưới, cô so với ‘ Nguyễn Trà ’ trong truyện lạc quan hơn một ít, học được nhiều kỹ năng hơn.

Đối với bác sĩ tâm lý trong truyện-——

Nguyễn Trà hai mắt khẽ run, cổ họng có chút khô khốc, bác sĩ tâm lý cùng những trưởng bối mà Nhâm Khinh Khinh gặp trong làng giải trí đã luôn giúp đỡ cô, từ ngoại hình đến tên tuổi đều giống nhau ...

Một người đàn ông tên là Úc Chinh.

Hai chữ vô cùng đơn giản kia, đã bị Nguyễn từ trong mơ đến hiện tại ghi nhớ, nét mặt đều khắc sâu trong tâm trí.

Khoảng đoạn cuối truyện, Nguyễn Trà suy sụp vô cùng, không thể không liên quan đến cái gọi là liệu pháp tâm lý của Úc Chinh, khi cha Nguyễn mẹ Nguyễn đau khổ phát hiện ra con gái mình không được, thì đã quá muộn.

“Nhâm Khinh Khinh, Úc Chinh, các người #¥¥%!!!” Nguyễn Trà hận không thể đem hai người nguyền rủa suốt ba ngày ba đêm, đem bọn họ từ trong ra ngoài, đều thăm hỏi. Cô kiếp trước, đem bọn họ đóng gói ném xuống biển rộng cho cá mập hả? Không thì tại sạo các người một người thì muốn giá trị mỹ mạo cùng giá trị trí lực của cô, còn một người lại muốn mạng của cô?”

Sau khi nhỏ giọng chửi rủa, Nguyễn Trà lại rũ mắt xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy chăn bông của mình, đôi mắt luôn trong sáng đã tối sầm đi mấy phần.

Trong truyện, Nguyễn Trà mất quá sớm, sau khi Nguyễn Trà chết, cô liền tỉnh dậy, vì vậy cô không thể nhìn thấy lý do cái chết và sự điên loạn của cha mẹ mình trong truyện.

Nhưng trực giác cho Nguyễn Trà biết chắc là có vô số liên hệ với Nhâm Khinh Khinh, dù sao trước khi chết đi trong truyện, Nguyễn Trà cuối cùng thoát khỏi sự giam cầm không chính đáng và nói ra ba chữ Nhâm Khinh Khinh, nhưng chỉ giới hạn ba chữ đó.

Nhưng Nguyễn Trà biết rất rõ rằng, nếu nghe thấy ba chữ Nhâm Khinh Khinh, gia đình cô sẽ không bao giờ bỏ qua và thậm chí có thể sẽ đi điều tra.

Nguyễn Trà bình phục suy nghĩ, giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới bốn giờ, nhưng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng trong mơ , cũng không buồn ngủ nữa.

Nhâm Khinh Khinh trong truyện gần như được vầng hào quang của nữ chính vây quanh, đối đầu với ai là người đó xui xẻo, từ ngoại hình đến chỉ số IQ, hầu như đều dựa vào cái tước đoạt từ ‘Nguyễn Trà’. Tuy nhiên, độc giả của cuốn sách đọc hết những điều này không biết, tất cả họ chỉ thấy Nhâm Khinh Khinh dựa vào sự kiên trì không ngừng để hoàn thành từng nhiệm vụ một, từ đó hoàn thiện bản thân về mọi mặt.

Nguyễn Trà xoa xoa đôi mắt, mở chăn bông ra khỏi giường, lại ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính lên, hít một hơi dài rồi gõ vào thanh tìm kiếm: Úc Chinh, bác sĩ tâm lý, sáu chữ.

"Không có thông tin?" Nguyễn Trà không bỏ cuộc thay đổi mấy cái trình duyệt, đều không ngoài ý muốn, không có bác sĩ tâm lý nào tên Úc Chinh. Nhìn trang tràn ngập tin tức không hợp lệ, Nguyễn Trà mím môi “ Thật là kỳ lạ ".