Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 29

Hôm sau là thứ bảy.

9 giờ sáng, Nguyễn Trà đột nhiên tỉnh giấc, thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng ngủ, vừa ra khỏi cửa đυ.ng ngay phải camera tối đen, Nguyễn Trà nghiêng đầu quan sát một lúc, không biết phía sau có người nhìn thấy cô không nhưng vẫn giữ thói quen cũ giơ tay vẫy vẫy chào: “Hi, buổi sáng tốt lành nha.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Trà nhìn ngay thấy camera tối đen quay xuống và gật đầu đầy nhân tính, sau khi giật mình một chút, cô không khỏi mỉm cười: “Mày vừa trả lời lại sao?”

Camera tiếp tục quay.

Trong phòng chỉ đạo, người chỉ đạo và nhân viên công tác đang quan sát Nguyễn Trà, mấy chị gái không cầm lòng được trước nụ cười hạnh phúc của cô: “Trời ơi, em gái chào buổi sáng chúng ta kìa, khuôn mặt thật dịu dàng, mềm mại, vô cùng đáng yêu.”

“Xinh đẹp tựa ngôi sao nhỏ.”

Nguyễn Trà đương nhiên không nghe thấy âm thanh trong phòng chỉ đạo, mà có nghe thấy, cũng sẽ lắc đầu, có thể đáng yêu, nhưng cho dù là ngôi sao nhỏ cũng phải nhìn lại anh trai của cô, rất mệt mỏi, cá mặn không thèm làm.

Gia đình nhà họ Lương thường ăn riêng vào cuối tuần, họ thưòng ngủ đến giữa trưa, lúc cha Nguyễn mẹ Nguyễn khi đi xuống nhà đã thấy Nguyễn Trà đang ăn cháo và các món ăn nhẹ đặt ở trên bàn dài, có tiếng dương cầm du dương bên cạnh.

“Trà Trà, em dậy rất sớm.” Lương Tồn Cẩn ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Trà, theo thói quen vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của Nguyễn Trà, trên mặt cười vui vẻ chào hỏi: “Chờ lát nữa ăn cơm xong, anh đưa em đi chơi game? Anh nghe dì nói trước kia em rất thích chơi game.”

Vệ Kiểu nói với vẻ rất đau lòng, nói rằng trước kia Nguyễn Trà chơi rất vui vẻ, nhưng mà từ khi lên cấp ba, hàng ngày học đến nửa đêm, khuôn mặt rất gầy gò.

Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Trà sáng lên: “Được rồi!”

Cũng phải nói, sau khi thất bại nhiệm vụ, Nhậm Khinh Khinh bị trừ 1 điểm giá trị nhan sắc, làm Nguyễn Trà vốn rất cá mặn lại hơi trùng xuống, theo Nguyễn Trà thấy nếu người bình thường bị thất bại đều sẽ không làm tiếp nhiệm vụ.

Hơn nữa, nhìn vào hệ thống nhiệm vụ tiếp theo, ước tính các nhiệm vụ nghệ thuật và thử nghiệm đã được sắp xếp toàn bộ, thỉnh thoảng cuối tuần cô được nghỉ ngơi một chút, không có gì là đáng ngại cả.

Nhắc đến nhiệm vụ liên hoan nghệ thuật, Nguyễn Trà chỉ về hướng phát ra tiếng đàn, hỏi Lương Tồn Cẩn: “Anh, ai đang chơi đàn dương cầm? Tống Mạnh Vũ?”

“Sáng sớm Mạnh Vũ đã chơi rồi, lúc anh vừa thức dậy đã thấy chơi một bài.”

Trước kia, khi Tống Mạnh Vũ ở nhà họ Lương, hay chơi cùng bạn bè của cô ta, nhưng từ trước đến giờ cô ấy chưa động tới dương cầm trong phòng âm thanh, đoán chừng hiện tại có camera nên nghĩ muốn xem một chút? Thật ra, anh ta vẫn luôn không rõ mục đích dì hai cho Mạnh Vũ đến đây, chẳng lẽ muốn rải đường cho Mạnh Vũ xuất đạo. Nhưng anh ta nhớ, Lương Thiến Linh vẫn rất ghét diễn viên.

Nghe Lương Tồn Cẩn giải thích, Nguyễn Trà trầm ngâm gật đầu, cô nhớ rõ bữa tiệc mừng tết Nguyên Đán của trường cấp ba thường có dương cầm khai mạc, học sinh đăng ký chọn bài đầu tiên để chơi, tương lai Nhâm Khinh Khinh sẽ không chọn nhiệm vụ chơi đàn dương cầm đâu nhỉ?

Nguyễn Trà lắc lắc đầu không muốn nghĩ nữa, ngược lại hỏi: “Anh, anh có quen người bạn làm nào làm trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo không?”

“Trí tuệ nhân tạo?” Lương Tồn Cẩn giật mình, sau đó bật cười: “Nhà họ Phó làm trí tuệ nhân tạo, em và Phó Thầm học cùng nhau một tháng rưỡi rồi, vẫn chưa biết à? Nhà bọn họ không chỉ làm trí tuệ nhân tạo, hơn nữa đang làm nghiên cứu phát minh game thực tế ảo, về phần tiến độ anh không biết được.”

Nguyễn Trà: “!!!”

Một bảo vật lớn mà cô lại không nhìn thấy!

“Em hỏi trí tuệ nhân tạo làm gì?”

Nguyễn Trà ăn xong ba miếng cháo: “Tương lai em định nộp hồ sơ vào các chuyên ngành này, muốn tìm hiểu trước về nó một chút.”

Hai người ăn xong bữa sáng, ngồi luôn ở phòng khách chơi game, Nguyễn Trà đăng nhập nick cô theo giới tính nam, với số nhân vật của cô, khi hợp tác tổ đội với Lương Tồn Cẩn, cũng thấy rất tự tin: “Anh hai, anh cứ việc đi về phía trước, có em ở đây, một giọt máu cũng có thể giúp anh sống lại!”

Lương Tồn Cẩn nhìn hình ảnh người đàn ông cơ bắp trong game của Nguyễn Trà, nhất thời không nói lên lời: “Được rồi.”

Sau khi trò chơi bắt đầu được ba phút sau, nhân vật do Nguyễn Trà điều khiển bị gϊếŧ rồi ngã xuống đất, một mình lênh đênh trên sông, nhìn hai người đồng đội của mình và điên cuồng đối đầu với ba tên áo đỏ ở phía đối diện.

Có người tuy rằng người đã chết nhưng miệng vẫn còn sống.

“A a a a, anh hai, anh thực sự rất giỏi, thao tác quá đẹp!”

“Trời ạ, anh hai, anh chơi đội chuyên nghiệp sao?”

“Oa lợi hại, quá đẹp, đánh quá đẹp!”

Nguyễn Trà chơi game, ngay lập tức biến thành cỗ máy bb cầu vồng, điên cuồng khen Lương Tồn Cẩn, tấn công, né tránh, kỹ thuật, thao tác, khen không trùng lặp, nhìn phía trước, có thể nhìn thấy rõ ràng chút tự hào trên mặt Lương Tồn Cẩn, sau đó nhìn trang kết quả.

Nguyễn Trà: Hiệp sát 0

Lương Tồn Cẩn: Đánh chết 0

Vài người bạn cùng trong hàng: Đánh chết 3

Khi chương trình tạp kỹ được phát sóng, khán giả đã được xem kết quả:……?

Lương Tồn Cẩn được Nguyễn Trà khen lâng lâng, bàn tay vung lên, mạnh mẽ nói: “Trà Trà, xếp hàng nhanh lên, anh đưa em tiếp tục đi! Chúng ta sẽ quét sạch toàn bộ cái bản đồ!”

“Tiến lên, chúng ta quét sạch toàn bộ bản đồ!”. Nói xong, Nguyễn Trà thấy điểm trên tài khoản của cô đều đã đầy, gãi gãi đầu: “Anh, em đổi nhóm cho anh, điểm cũng đã đầy rồi.”

Lương Tồn Cẩn đang tràn đầy tự tin, hoàn toàn không quan tâm, ngay từ đầu cô đã chết rồi, không phải cô nên nghe theo người thắng sao!

Nguyễn Trà đưa tài khoản đến chỗ Lương Tồn Cẩn, hai người xếp hàng, Lương Tồn Cẩn nhìn các tài khoản có thuộc tính hoàn toàn khác nhau, không khỏi sửng sốt một chút: “Em gái, em chơi kiểu gì vậy? Hơn nữa hạng của em nhiều thế cao hơn?”

“A? Các nhân vật của em gần giống nhau, hai năm nay, vẫn luôn vật vã ở trong phòng ao cá.” Nguyễn Trà thể hiện thao tác, thao tác tay cũng không chậm, miệng vẫn trả lời Lương Tồn Cẩn: “Anh, chờ lát nữa chúng ta lao ra luôn, quét sạch bọn họ.”

Lương Tồn Cẩn: “……”

Có một sự việc phát triển ngoài tưởng tượng dự đoán.

Kết thúc ba hiệp đấu.

Lương Tồn Cẩn nằm trên ghế với ánh mắt hoài nghi về cuộc sống, nhìn Nguyễn Trà như một con quái vật nhỏ, ai có thể biết được rằng, người lười biếng như cô, trong game lại muốn đánh người đến chết đâu???

Đặc biệt khi đồng đội nằm rải rác trên đường chờ người đến, Nguyễn Trà không chỉ trực tiếp đánh trả bằng một cú đấm thẳng, mà còn khiến đồng đội không nói nên lời, thậm chí chờ sau khi đồng đội bị quân địch gϊếŧ, rồi nhảy nhót đi nhặt trang bị của đồng đội, một cái quần cộc cũng không bỏ!

Nguyễn Trà cất di động, đưa tay vỗ tay với Lương Tồn Cẩn, gương mặt tràn đầy sự hưng phấn: “Mục tiêu quét sạch toàn bộ bản đồ đã đạt được! Anh hai, anh thật tuyệt!”

“Em gái, em chơi DPS giỏi hơn.” Lương Tồn Cẩn hết sức lực nằm xoài nên trên lưng ghế: “Anh chơi không tốt, anh chơi không giỏi, thậm chí em còn không cho anh cơ hội gϊếŧ một mạng.”

Ván thứ ba, Lương Tồn Cẩn bắt được ba người đầu, trong đó hai người bị Nguyễn Trà đánh cho hộc maú, gục ở trước mắt Lương Tồn Cẩn, không chịu cúi đầu, thực sự không thể nào nói được điều gì.

Nguyễn Trà lắc đầu, nghiêm nghị đáp lại, “Anh, anh đánh rất hay! Trong số những đồng đội của em, ngoại trừ cha mẹ, chỉ có anh. Khi em bị chết, anh không để em hoảng sợ, cho em lợi ích và làm em sống lại.”

Lương Tồn Cẩn cảm thấy chua xót: “Em không có bạn bè chơi cùng à?”

“Có.” Nói xong, Nguyễn Trà dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng bọn nó chết sớm quá, chẳng bao giờ giống như anh cả, bọn họ từ đầu đến cuối có thể di chuyển vị trí, muốn ăn cái gì đó cũng không được.”

Lương Tồn Cẩn: “……”

Cảm ơn lời khen của em?

Mấy người trong phòng chỉ đạo xem đều bật cười, người chỉ đạo vỗ vai nhân viên công tác: “Tồn Cẩn và Nguyễn Trà chơi game, toàn bộ clip đều được chỉnh sửa, không chỉ Tồn Cẩn cười, mà Nguyễn Trà cũng không tồi.”

“Quá buồn cười ha ha ha, anh vừa mới được nghe Trà Trà khen chân thật tình cảm, thế nhưng vẫn cảm thấy Tồn Cẩn thực sự không thể hiện trình độ chơi lâu năm, ai ngờ vừa nhìn, đánh chết 0, hiệp sát 0, ha ha ha ha.”

“Nói thật, Lương Tồn Cẩn lúc ở nhà và lúc đi làm hoàn toàn khác nhau, khi đi làm thì thành thục, thận trọng, lúc ở nhà chơi game cùng em gái đột nhiên lại biến thành thiếu niên cấp hai, cậu ta nói đem em gái quét sạch bản đồ, kết quả lại bị đem đi.”

Lương Tồn Cẩn không nghe được chỉ đạo nói trong phòng đối thoại, nhưng anh ta cảm thấy không thể để em gái xem thường, đảo mắt, vội ngồi thẳng người lên, nhìn về phía Nguyễn Trà: “Trà Trà, không thể đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cả ngày được, chúng ta đổi sang chơi game mobile?”

“Được a, đổi sang chơi gì?”

Lương Tồn Cẩn cười bí ẩn, chỉ vào cái app trên điện thoại anh ta, “Chúng ta…… Chơi mạt chược!”

Sau khi bị Lương Tồn Cẩn kéo vào, Tống Mạnh Vũ vẫn chưa bình tĩnh được, cô ta đang chơi đàn dương cầm biểu diễn trước máy quay, sao đã bị anh trai kéo tới chơi mạt chược? Nhưng nhìn thấy người thứ tư trong đội bốn người, hai má Tống Mạnh Vũ ửng đỏ, đơn giản ngượng ngùng đồng ý rồi ngồi xuống.

Ba người nhà họ Lương ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, mà Phó Thầm nhà họ Phó đang chơi cùng bọn họ.

Vừa mới bắt đầu mấy ván, vì Nguyễn Trà không biết chơi nên đã vội vàng đánh bài, làm cho “Hoàng tử mạt chược” Lương Tồn Cẩn chặn bằng lá bài Hồ, thắng cái đuôi sắp bay lên trời, bay nhanh lắc lư thành dáng vẻ cánh quạt.

Nhưng khi tiếp tục đánh, anh ta từ từ cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Trà Trà, em đều ăn bài của Phó Thầm à?” Có thể nói, mỗi lần Nguyễn Trà hồ bài, tất cả đều là Phó Thầm ra bài để Nguyễn Trà hồ bài.

Tống Mạnh Vũ cắn môi, trong lòng cảm thấy uất ức: “Anh Phó Thầm đang chơi đểu đấy! Hai người các anh gian lận!” Dựa vào cái gì chứ, cả cô ta và Nguyễn Trà không phải đều là em anh sao? Dựa vào cái gì mà chỉ đối xử tốt với mình Nguyễn Trà như vậy?

Nguyễn Trà cười hì hì lật bài, đôi mắt có chút vui mừng: “Ừ, hai người bây giờ mới nhìn ra à?”

Bởi vì mới chơi mạt chược, Nguyễn Trà ở phía trước mấy cục chơi thật sự rất tệ, không đợi Nguyễn Trà nhìn kỹ luật lệ, Phó Thầm đã nhắn ngay WeChat cho, đương nhiên, Phó Thầm cũng biết làm thế nào để nhìn thấy bài mà anh cần đổi lại, Nguyễn Trà không biết ngay được.

Nguyễn Trà vươn tay vỗ vỗ vai Lương Tồn Cẩn đang bị chính lời nói của cô làm cho giật mình: “Anh, em rút lại những gì đã nói lúc trước, trong số các đồng đội, ngoại trừ cha mẹ và Phó Thầm, anh là người tốt nhất.”

Bỗng nhiên Lương Tồn Cẩn biến thành lão tứ: Đứa em gái vô lương tâm.

Tống Mạnh Vũ ngẩng lên nhìn bộ dạng không chút xa cách của Nguyễn Trà và Lương Tồn Cẩn, trong lòng có chút không vui, trước kia bảo bối nhà họ Lương chỉ có một mình cô ta, các anh đều quan tâm tới mình cô ta, nhưng bây giờ, anh hai quan tâm tới Nguyễn Trà nhiều hơn, không quan tâm tới cô ta như trước!

Không chỉ anh hai, Phó Thầm cũng ——

Tống Mạnh Vũ đột nhiên cụp mắt xuống, sợ bị hai người nhìn thấy điều gì trong mắt cô ta.

“Anh hai, Trà Trà, hai người chờ một lúc, em đi lấy một thứ.” Tống Mạnh Vũ nói rồi đi lên tầng, khoảng chừng chưa tới vài phút, từ tầng hai đi xuống cầm theo một chiếc hộp nhỏ trên tay, cô ta mở hộp ra: “Trà Trà, chị nghe nói bình thường em vẫn luôn ôn tập rất muộn, nên chuẩn bị một hộp kem dưỡng ẩm phục hồi, dùng rất tốt.”

Tống Mạnh Vũ nói xong, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Lúc trước ở trường học, chị vì Lâm Lăng có chút có lỗi với em, thật sự không nên, nếu em tha thứ cho chị thì nhận lấy hộp quà này, được không? Chúng ta sẽ cùng nhau dùng vào buổi tối.”

“Kem dưỡng phục hồi?”

Tống Mạnh Vũ thấy Nguyễn Trà hỏi, gật đầu đáp: “Hiệu quả thực sự không tồi, em sử dụng trước xem.”

Nghe vậy, Nguyễn Trà cầm chiếc hộp nhỏ mở ra, đầu ngón tay lấy một ít kem màu trắng cỡ hạt đậu nành, xoa trên mu bàn tay, xoa xoa đều: “Độ ẩm không khác mấy so với kem em đã dùng, cảm ơn chị nha, đợi dùng hết kem dưỡng da tay, em sẽ dùng tới.”

Mặc dù Nguyễn Trà không thích giả bộ tình cảm với mọi người, nhưng Lương Tồn Cẩn ở đây, cô và Tống Mạnh Vũ đều là em gái Lương Tồn Cẩn, chắc hẳn anh ta cũng không hy vọng thấy quan hệ bất hòa giữa hai người.

Chăm sóc da tay, kem dưỡng da tay?

Nụ cười trên mặt Tống Mạnh Vũ hơi cứng lại: “Trà Trà, kem dưỡng ẩm dùng để bôi mặt, chị vẫn dùng trước giờ, thật sự không có lừa em.”

Nghe Tống Mạnh Vũ nói, Nguyễn Trà nghiêng người ra phía trước, đầu mũi ngửi nhẹ, vẻ mặt buồn bực: “Em nghe thấy rồi, chị cũng dùng để bôi tay, trên mặt chị đều không có chút mùi kem nào, hơn nữa, gương mặt con gái rất quan trọng, sao có thể cái gì cũng bôi lên được?”

Bị Nguyễn Trà làm cho nghẹn, Tống Mạnh Vũ suýt nữa buột miệng nói ra một câu, cô ta thậm chí còn chưa nghĩ tới bôi tay!

Tuy rằng Lương Thiến Linh nói đã chỉnh sửa cách chế tạo, sẽ không xuất hiện lại gương mặt xấu nữa, mà một số khách hàng đầu tiên chê vì vóc dáng cá nhân chứ không liên quan gì đến sản phẩm của bà ta nhưng Tống Mạnh Vũ vẫn không dám lấy chính khuôn mặt của cô ta để thử nghiệm.

Khi chơi đàn dương cầm, cô ta không còn cách nào, bắt buộc phải ở trước màn ảnh đánh để quảng cáo, diễn rằng cô ta trước khi chơi đàn dương cầm đều thích dùng kem dưỡng ẩm xoa tay, không ngờ Nguyễn Trà không bị mắc lừa!

Tống Mạnh Vũ nở ra nụ cười, trên mặt mang chút cô đơn không tin tưởng: “Trước đây chị dùng hết kem dưỡng ẩm thật sự vô dụng, nhưng Trà Trà, nhãn hiệu này thật sự không có vấn đề gì cả, em không tin như vậy, là ghét sản phẩm trong nước sao?”

Lương Tồn Cẩn từ đầu đã không tham gia vào đề tài chăm sóc da của con gái, nghe thấy câu cuối cùng của Tống Mạnh Vũ, khẽ nhíu mày, Mạnh Vũ lại ở camera trước nói Trà Trà ghét sản phẩm trong nước, trong chốc lát miệng trở nên nhanh nhạy?

Không đợi Lương Tồn Cẩn lên tiếng, Nguyễn Trà ngạc nhiên nhìn Tống Mạnh Vũ: “Ai ghét đồng nhân dân tệ sản xuất trong nước, nhân dân tệ không thơm sao?” Không có đồng nhân dân tệ sản xuất trong nước, cô sao có thể yên tâm làm cá mặn???

Lương Tồn Cẩn & Tống Mạnh Vũ:……

Đoán chừng không có ai cho rằng nhân dân tệ không thơm.

Tống Mạnh Vũ nhìn Nguyễn Trà rồi đóng hộp lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nhìn lại dáng vẻ Nguyễn Trà, không thể nói rằng cô đủ thông minh đến mức nhìn ra mục đích của cô ta, chỉ có thể nói…… tư duy của Nguyễn Trà không giống người bình thường thôi.

[Đinh! Chương trình khảo sát ưu tiên hệ thống 2.0 được mở ra, xin chủ trì vào thứ hai tuần sau, trong bài kiểm tra hóa học tạm thời của khối thống nhất (thực nghiệm + cuốn mặt), đều cao hơn thứ hạng của mục tiêu liên quan, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ được liên tiếp 2 điểm giá trị vẻ đẹp và 2 điểm giá trị năng lực, nhiệm vụ thất bại, bị trừ 1 tích phân, trừng phạt tình huống đã định.]

Nguyễn Trà: “???”

Nhâm Khinh Khinh chắc không nhìn vào gương khi kết thúc nhiệm vụ! Đồ của người khác thơm quá?

Cô chỉ là liên tiếp thua ở nhiệm vụ A!!!

Lương Tồn Cẩn thấy trên mặt Nguyễn Trà đột nhiên toát ra vẻ mặt như hận không thể đánh người, không khỏi ngẩn ra, thật cẩn thận đi tới, hạ giọng hỏi: “Em gái, tâm trạng không tốt sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà gật đầu, đánh trống lảng, khóc đến nỗi khuôn mặt bé nhỏ trở nên trắng bệch, giọng điều chỉnh nói một câu: “Em gái, lại có buồn phiền lần thứ hai.”

Ô ô ô ô, cá mặn đã bay đi với đôi cánh nhỏ.

Lương Tồn Cẩn: “……”

Anh ta đáng nhẽ không nên hỏi!.