Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 28

Chiếc hộp ở quê Vệ Kiểu lại có ký hiệu của “Tam Hàm Ngư”, đến nỗi nhà họ Dương mà nhà họ Tống muốn kéo quan hệ mãi khồn được, lại thực sự đến để đưa thiệp mời cho Nguyễn Trà sao?

Lương Thiến Linh không khỏi nhíu mày, không hiểu.

Thương hiệu chăm sóc da của gia đình nhà họ Dương, vẫn luôn chiếm ưu thế và thị phần lớn ở thị trường nước ngoài, nhà họ Tống thì luôn có tư tưởng phát triển ra nước ngoài, nếu không lôi kéo được sự đầu tư của nhà họ Dương, Lương Thiến Linh không thể không tập trung vào mũi nhọn trong ngành, gia đình nhà họ Dương.

Nhưng bình thường gặp mặt trong yến tiệc thì nhà họ Dương cũng chỉ cười nhạt, nhưng thực ra lại căn bản chướng mắt với nhà họ Tống, nói chuyện được hai lần, sau đó muốn hẹn gặp cũng không hẹn được.

Tam Hàm Ngư.

Người cung cấp củ cải trắng cho Thất Mang Tinh, Lương Thiến Linh vừa khoe khoang với các phụ huynh khác tại lễ hội nghệ thuật, nói cái gì mà nhà họ tống tổ chức tiệc đều mua trái cây và rau củ quả từ nhà “Tam Hàm Ngư”.

Không chỉ rạng rỡ mặt mày, quan trọng nhất, Lương Thiến Linh nghe đồn là củ cải trắng có công hiệu làm đẹp và dưỡng da, nếu không có công hiệu, cũng đã kiếm được lợi nhuận, cũng không tính là bị thiêt.

Lương Thiến Linh tạm thời thu lại tính nóng nảy của mình, nhìn chằm chằm Vệ Kiểu: “Sao hoa quả của dì, lại có dấu hiệu Tam Hàm Ngư vậy?”

Nguyễn Trà nghe được Tam Hàm Ngư, yên lặng che mặt, vành tai đỏ ửng.

Củ cải nhà mình vốn có một cái tên rất ngay thẳng, gọi là củ cải nhà họ Nguyễn, sau khi hợp tác với Thất Mang Tinh, cha nói cái tên Thất Mang Tinh nghe có vẻ trang trọng, theo tên của người ta, làm Tam Hàm Ngư.

Tam Hàm Ngư, thế cho nên khi có người nhìn thấy tên đó, đều cho rằng nhà mình bán cá khô ướp muối.

Vệ Kiểu vỗ vỗ nước bọt trong lòng bàn tay, lộ ra vẻ không giải thích được: “Chị quản được nhà em đặt tên là Tam Hàm Ngư, hay Tứ Hàm Ngư, đừng nói, ba cá muối, cho dù trên củ cái có kí hiệu tứ đại thiên vương, cũng không quan đến chị chứ?”

“Củ cải nhà em, chị cũng chỉ——" Lương Thiến Linh vừa dứt lời, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, chồng mình cũng nghe được, củ cải của Thất Mang Tinh, đều đến từ một thị trấn, cũng chứng tỏ trấn đó đang thống nhất trồng một loại củ cải.

Lương Thiến Linh liền tỏ ra hiểu chuyện, một lần nữa bày ra bộ dạng ung dung tao nhã, nói kiểu châm chọc mà không phải châm chọc, nói đùa mà không cười: “Vốn dĩ củ cải trắng nhà em, chính là Tam Hàm Ngư được thị trấn thuê trồng rau à?”

“Tuy rằng món ăn của Tam Hàm Ngư đều xếp hàng đầu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ là củ cải mà thôi, cả thị trấn phải hợp đồng tập thể làm gì?”

Về phần làm cho Lương Thiến Linh tin rằng Vệ Kiểu tự mình trồng rau? Không thể nào! Luận bất kì phương diện nào cũng thấy kém, sao có thể trồng ra Tam Hàm Ngư?

Không thể không nói, đôi khi, quá tự cao cùng kiêu ngạo, rất có thể che mắt chính mình.

Lương Thiến Linh nói xong, chỉnh lại váy, mở miệng giống như bố thí: “Đương nhiên, em có thể nói người với người phụ trách của thị trấn của em, để người ấy đến gặp chị, sau này ở bên ngoài chị sẽ nói giúp mấy câu, dù sao, chị ở trong giới —— “

Sau khi dừng lại, trên mặt Lương Thiến Linh nở nụ cười: “Em hẳn là thấy trong buổi liên hoan nghệ thuât, các vị phu nhân trong giới hầu như đều biết chị.”

Về phần nhà họ Dương, Lương Thiến Linh nghe nói ông Dương Nhược Quốc được làm giám khảo trong lễ hội, không chừng … bị màn biểu diễn kèn Xô – na của Nguyễn Trà, làm cho kinh ngạc.

Dương Nhược Quốc thấy nhà họ Lương chống lưng cho Nguyễn Trà, đơn giản đưa thiệp mời.

Sau khi trở về nhà Nguyễn Trà đã thấy Lương Thiến Linh châm chọc gia đình cô, trong lòng sớm không vừa ý, thẳng thừng đáp trả: “Xin lỗi, người phụ trách thị trấn nhỏ là anh hùng ưa thích vẻ đẹp trong truyền thuyết, người bình thường không thể gặp được, dì Hai, dì hết hy vọng đi.”

Lương Tồn Cẩn và Tống Mạnh Vũ: “…”

Người phụ trách cũng thật có cá tính.

Nghe vậy, Lương Thiến Linh lại nhìn người nhà họ Nguyễn không khỏi cảm thấy buồn cười: “Các người có tin ngày mai ta có thể để cho người phụ trách Tam Hàm Ngư đích thân đuổi việc các người không?”

Một người trồng củ cải, nếu dùng tiền để nói chuyện, liệu có thể giải quyết được không?

Lương Thiến Linh nheo mắt lại: “Tôi nói lại lần nữa——”

“Ngươi cút cho ta!”

Bỗng nhiên phát ra một tiếng rầm từ tiếng cây nạng nện xuống đất, làm cho Lương Thiến Linh nghẹn họng không nói được thành lời, nhìn chằm chằm cậy nạng suýt chút nữa đập vào mình, Lương Thiến Linh không thể tin được nhìn về phía ông cụ Lương: “Cha, cha làm gì vậy!”

Ông cụ Lương trước đây luôn phải chống nạng, sau đó bởi vì trong nhà có ba người nhà họ Nguyễn, cả ngày lúc nào cũng vui vẻ, tâm trạng thoải mái, thân thể tự nhiên cứng rắn, hiện tại đã không còn cần dùng đến nạng nữa.

Ông bước xuống lầu, trợn mắt nhìn vào Lương Thiến Linh, bàn tay gầy gò run lên bần bật: “Nhà họ Lương chúng ta thật sự nuôi ra một người kiêu ngạo! Rốt cuộc con chướng mắt cả gia đình ở đâu? Những tin đồn thất thiệt trong giới không phải đều do con truyền ra ngoài sao? Có điều sao có thể nói lung tung về tình hình bên trong nhà!!”

“Một nhà Kiểu Kiểu, không ăn gì của con, cổ phần lấy được của công ty cũng đều là của anh cả mày.” Ông cụ Lương lại chỉ vào Lương Tồn Cẩn: “Tồn Cẩn chưa nói gì, con lại vui vẻ nói sao! Con thật sự cảm thấy những người khác của nhà họ Lương đều nên chết hết, toàn bộ tài sản đều để lại cho con sao!”

Lương Thiến Linh cắn chặt môi, cho dù toàn bộ tài sản nhà họ Lương không để lại cho mình, thì ông dựa vào cái gì mà chia cho công ty? Đúng là mình không có năng lực quản lý, nhưng chồng mình có!

Hiện tại một nhà Vệ Kiểu đang nhắm đến cổ phần của bác cả, nhưng không thể nói rằng chúng sẽ không là cổ phần của bà ta trong tương lai!

Nhìn thấy vẻ oán hận trong mắt Lương Thiến Linh, ông cụ Lương vô cùng thất vọng.

Khi Lương Thiến Linh còn bé, tuy rằng yếu ớt và có chút ích kỷ, không thích chia sẻ, nhưng lại thông minh lanh lợi, ai ngờ sau khi lên cấp ba, sau khi quen biết cậu nhóc đáng ghét nhà họ Tống, mở miệng hay khép miệng đều nghĩ cho nhà họ Tống, trong mắt ngoại trừ nhà họ Tống đều không để ai vào mắt, thành tích cấp ba tụt dốc không phanh, tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, sợ tên nhóc nhà họ Tống bị ai đó cướp mất.

Sau khi kết hôn càng trở lên quá đáng, ăn nói càng trở lên nóng nảy, bất chấp hậu quả, tầm nhìn hạn hẹp, còn không bằng một bà cô học hết cấp hai chỉ biết nấu ăn ở nhà! Hai mươi năm đọc sách, coi như bỏ!

Ông cụ Lương tức giận tay run lên bần bật, giơ tay chỉ vào cửa lớn: “Lương Thiến Linh, lập tức rời khỏi nhà họ Lương, sau này, cha không hy vọng thấy con ở trong nhà này nữa!”

Bị ông cụ nói, trên mặt Lương Thiến Linh lộ rõ vẻ khó xử, không khỏi nghĩ đến ngày đó ở trong hoa viên, mình bị làm cho xấu hổ, rõ ràng mình đã giữ mặt mũi cho ông cụ, mà giả bộ như không có việc gì xảy ra, nhưng ông cụ hết lần này đến lần khác làm xấu mặt mình trước mặt người ngoài!

Chồng nói đúng, không ai trong nhà họ Lương mong mình có cuộc sống hạnh phúc!

Bà ta nắm chặt túi xách, giọng đầy oán hận: “Cha, cha không hy vọng gặp con, sau này nếu nhà họ Lương có việc gì, mọi người đừng van xin gì nhà họ Tống!”

Nói xong những lời tàn nhẫn, sắc mặt Lương Thiến Linh trở lên lạnh lùng rồi rời đi nhanh chóng, thậm chí không để ý đến con gái ruột Tống Mạnh Vũ của mình, để lại Tống Mạnh Vũ lúng túng ngồi trên sô pha.

Ở trường Tống Mạnh Vũ bị Nguyễn Trà nhiều lần làm mất mặt, sớm đã nghĩ thông, cho nên cô ta nghĩ mãi không ra, sao mẹ mình lại không đủ thông minh, nhằm vào ba người nhà họ Nguyễn, nhắm vào họ từ phía sau không được sao? Nhất định phải đối mặt?

Hơn nữa, mắt Tống Mạnh Vũ buông xuống, tính tình mẹ mình hai năm qua, càng ngày càng nóng nảy, khi gặp một nhà Nguyễn Trà, tính khí nóng nảy giống như tăng lên gấp đôi, khiến cho người khác khó chịu.

Chờ một lúc sau khi Lương Thiến Linh rời đi, ông cụ Lương bị Vệ Kiểu vỗ lưng, thuận theo, hiền từ nhìn một nhà ba người Vệ Kiểu: “Kiểu Kiểu, các con yên tâm, cha sẽ không để cho Lương Thiến Linh nói xấu người phụ trách thị trấn, làm cho ba người các con khó xử.”

Nguyễn Trà bưng chén trà tiến lên, bảo ông cụ Lương uống cho hạ hỏa: “Ông ngoại, không cần lo lắng, dì Hai sẽ không gặp được người phụ trách thị trấn.”

Trong rừng già núi sâu, nếu có thể tìm được, bọn họ phải cảm ơn Lương Thiến Linh.

“Vậy cũng không thể để cho nó khinh các con được!”

Nguyễn Chính Phi vội vàng gật đầu: “Hay, cha nói đúng.”

Lương Tổn Cần thấy Tống Mạnh Vũ đứng ngồi không yên trên sô pha, không khỏi lên tiếng: “Mạnh Vũ, em vào phòng trước đi, để dì giúp việc quét dọn một chút, camera chỉ có ở khu vực công cộng và sân trước, nên bình thường trong phòng ngủ không cần lo lắng.”

“Vâng.”

Bị Lương Thiến Linh làm cản trở, lại thấy Vệ Kiểu không có phản bác gì, ông cụ Lương cùng Lương Cẩn Tồn cũng tin rằng trong thị trấn có hợp tác xã trồng rau quả, mà một nhà ba người Vệ Kiểu, cũng tham gia hợp tác xã đó.

#Luận một người thì ra cả nhà. #

Tin tưởng con gái nhà mình trước kia rất có thể trồng rau cho thị trấn, trong lòng ông cụ Lương liền vừa đau lòng lại chua xót, lúc ông gặp Vệ Kiểu, Vệ Kiểu chỉ nói nhà mình rất tốt, bình thường đủ ăn đủ uống, trồng rau nuôi cá, cuộc sống thoải mái.

Lúc ấy ông cụ Lương thấy sân được thu dọn sạch sẽ lại rộng rãi, Vệ Kiểu cũng trắng trẻo, trên người hoàn toàn không có bóng dáng việc bị phải làm việc nhiều, chỉ biết Nguyễn Chính Phi làm việc ở bên ngoài, nuôi sống Vệ Kiểu, nhưng nhìn thấy trước mắt, con gái của mình thế mà lại vất vả trồng rau!

Ông cụ Lương đưa tay lau đôi mắt ửng đỏ, hối hận nhìn Vệ Kiểu: "Kiểu Kiểu, cha xin lỗi, cha đã để cho các con chịu khổ ở bên ngoài, những thứ đó chờ khi cha chết muốn quyên góp ra ngoài, còn lại để lại một nửa cho con, sau này ba người các con muốn tiêu gì thì tiêu, không phải vất vả khổ sở trồng trọt, các con cho dù là muốn làm cá muối cả đời, cha đều có thể nuôi! ”

Ba người nhà họ Nguyễn: "!!! ”

A a a, tự nhiên có người quang minh chính đại để cho nhà mình làm cá muối!

Chúng con yêu ba chết đi được!

Vệ Kiểu hưng phấn đến mức sắp khóc, không ngừng gật đầu: "Vâng, cha, cha thật đúng là cha ruột của con! Cha thật tốt bụng, chúng con cũng không quá vất vả thực sự. "Nói thật là có chút vất vả, lại phải kiểm tra phòng lại phải xuống đất, nào có ở nhà nằm thoải mái?

Dứt lời, Vệ Kiểu lại bổ sung: "Nhưng đừng để lại, chờ sau này quyên góp ra ngoài toàn bộ, để cho người thực sự cần chúng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

Dù sao hiện tại nhà con có được cổ tức trong mấy công ty kia, vẫn chưa có thời gian tiêu.

Chờ Vệ Kiểu nói xong, hai cha con Nguyễn Chính Phi, Nguyễn Trà cũng đều phụ họa theo, tỏ vẻ kiên quyết không muốn đồ của ông cụ, nhà cháu đã có thể quang minh chính đại làm cá muối, lại lấy thứ sau này dùng để quyên góp ra, thì thật xấu hổ!

Thấy thế, ông cụ Lương cùng Lương Tồn Cẩn trên mặt không khỏi xúc động, gia đình ba ngươi, thật sự quá lương thiện, trước kia rõ ràng sống khổ như vậy, giờ phút này vẫn nghĩ đến người khác, hy vọng người khác có thể sống tốt.

Trong phòng khách chỉ có Tống Mạnh Vũ nhíu mày, nếu thật vất vả trồng rau, không phải đều làm việc dưới ánh mặt trời sao? Nhưng vì sao tay dì Ba lại trắng và mềm mại hơn cả tay mẹ mình?

Bàn tay của những người nông dân trên TV không phải đều thô ráp sao?

Tống Mạnh Vũ nhìn một nhà đang vui vẻ trong phòng khách, mím môi, không nói gì.