Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 24

Thời gian thoáng qua.

Vào thứ sáu của tuần thứ hai, vào buổi chiều, đã có người ra vào trong lễ đường lớn của trường, các nhân viên phụ trách của các bộ phận khác nhau đã sắp xếp công việc đâu vào đấy, cố gắng làm cho phụ huynh và khách quý có những kỷ niệm đẹp.

“Này? Quần áo của tôi đâu, các cậu cầm nhầm rồi? Cái xanh lá mạ kia!”

“Mặt nạ của ai rơi đây? Tôi nhặt để trên bàn nha!”

“Mọi người nhanh lên một chút, đừng rề rà, còn có một giờ là bắt đầu, phụ huynh đều tới rồi.”

Ở hậu trường của lễ đường, có học sinh đi đổi trang phục diễn xuất, có người đang trang điểm, nhìn chung có chút lộn xộn, bên tai hoàn toàn là âm thanh ồn ào.

Có tổng cộng tám người trong câu lạc bộ Tiếng Anh biểu diễn nhạc kịch, sáu người phụ trách diễn xuất và hai người phụ trách phần đệm đàn. Ngoại trừ Nguyễn Trà và Phó Thầm, sáu người còn lại đều mặc trang phục của hoàng gia Anh, nhìn qua đều là những nam thanh nữ tú xinh đẹp, tài giỏi, cao sang, đài các.

Khi Hoàng Giai Giai đến, cô ấy thấy một đàn chị khóa trên đang làm tóc cho Nguyễn Trà. Phần tóc đuôi ngựa được buộc cao thường ngày bị bện thành một kiểu tóc đuôi ngựa thấp lỏng lẻo, buông xuống ở một bên vai tôn lên xương quai xanh thẳng, làm cho khí chất cả người Nguyễn Trà đều mềm mại xuống.

Cô chỉ cần ngồi, chính là một tiểu tiên nữ thanh khiết đầy tỏa ra khí chất thần tiên.

Hoàng Giai Giai chú ý tới làn da trắng nõn của Nguyễn Trà, suy nghĩ đã bắt đầu bay đi, trấn nhỏ nơi Nguyễn Trà ở hồi bé khí hậu tốt như vậy sao? Bây giờ đem Nguyễn Trà ra ngoài, ai có thể nhìn ra cô lớn lên tại một trấn nhỏ.

“Trà Trà, câu lạc bộ Tiếng Anh các cậu diễn kịch nói sao? Công chúa Bạch Tuyết? Người đẹp ngủ trong rừng?” Hoàng Giai Giai thấy chỉ có Nguyễn Trà không thay trang phục hoàng gia, lại thấy trên mặt cô cũng chưa trang điểm, không khỏi buồn bực “Cậu diễn vai gì trong đó vậy?”

Nguyễn Trà liếc nhìn mình trong gương trang điểm, cảm thấy kiểu tóc này làm cho cô khi nhìn qua quả thực rất dịu dàng, có chút đánh lừa công chúng. Nghe vậy, cô lưu loát trả lời: “Hoàng hậu hoặc mỹ nhân bị ăn phải táo độc mà ngủ trên giường, một trong hai người đó.”

Hoàng Giai Giai: “...?”

Cô cứ thế mà không nể mặt một chút sao?

Cũng may Hoàng Giai Giai nén lại thật tốt lòng hiếu kỳ của bản thân, dù sao một tiếng nữa là có thể thấy được: “Trà Trà, cậu đã nghe nói chưa? Lâm Lăng lại bị nhà họ Lâm sắp đặt liên hôn đấy.”

Không thể không nói, trong mười lớp, chỉ có duy nhất Tạ Trường An có thể ganh đua cao thấp với Hoàng Giai Giai về việc thu thập chuyện bát quái, Nguyễn Trà cảm thấy thể chất của cô rất kỳ quái, lại rất thu hút những bạn bè có bản năng buôn chuyện.

Nguyễn Trà ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng Giai Giai: “Lâm lăng không phải vừa mới mười bảy tuổi sao?”

Có nhà họ Lâm can thiệp vào, Lâm Lăng không xảy ra việc gì, mặc dù tên cơ bắp và tên đầu trọc đã từng gϊếŧ người, nhưng thật sự chưa hề gây ra tổn thương gì cho Nguyễn Trà và Chu Tiểu Nhiên, hơn nữa Lâm Lăng lại ở tuổi kia.

Ngược lại khi tên cơ bắp bị thẩm vấn, vừa nhìn thấy điện anh ta lập tức tỏ ra sợ hãi, không cần cảnh sát tốn công, hắn khai báo hết tất cả những chuyện trước đây.

Thậm chí ___

Trời xui đất khiến làm các cảnh sát giải quyết được một vụ án treo từ hai năm trước, đồng thời ông ngoại của Lâm Lăng bởi vì liên quan đến một số giao dịch khu vực tối, đã được bộ phận liên quan tiếp nhận.

“Lâm Lăng …. thanh danh không có không nói, lại liên lụy trong nhà, nhà họ Lâm đang đàm phát một hạng mục, bọn họ liền đem ánh mắt đặt ở trên người nhà họ Chu, nhưng nhị thiếu nhà họ Chu...” Hoàng Giai Giai nói được một nửa, đối diện với đôi mắt hanh trong veo của Nguyễn Trà, bỗng nhiên dừng lại lắc đầu: “Cho dù thực hay đùa, nghe nói phải đưa người tới nhà họ Chu trước, đủ tuổi sẽ kết hôn.”

Trên phương diện tình trường, nhị thiếu gia nhà họ Chu nam nữ đều ăn, đông đảo đa dạng, Nguyễn Trà tính tình thích đùa, nhưng trên phương diện tình trường lại rất đơn thuần, Hoàng Giai Giai cảm thấy cô ấy không thể tiếp tục nói, không sẽ dạy hư Nguyễn Trà.

Về phần Lâm Lăng, một khi thật sự gả đến nhà họ Chu, e rằng cuộc sống rất bi thảm.

Hai người đang tám chuyện, phía trước bỗng nhiên ầm ĩ một trận, mơ hồ có âm thanh ngạc nhiên xen mừng rỡ truyền đến: “A a a a, tôi nhìn thấy thầy Dương Nhược Quốc, trường chung ta vậy mà có thể mời được thầy Dương Nhược Quốc, quá lợi hại.”

“Dương Nhược Quốc là ai?”

Ngay sau đó, người hỏi thăm ngay lập tức được những người khác phổ cập cho những danh hiệu vẻ vang của Dương Nhược Quốc bao năm qua. Từ nhạc trưởng xuất sắc của dàn nhạc hàng đầu thế giới đến giáo sư danh dự của trường âm nhạc, thành tựu đạt được, quả là sáng lấp lánh.

“Thầy Dương Nhược Quốc vốn không muốn xuất hiện trước ống kính, mấy năm trước, chỉ thỉnh thoảng đến trường. Tôi vẫn luôn muốn đến Berliner Philharmoniker, cho nên có biết một chút, haizz, trước đây cha mẹ tôi nói rằng có mời thầy Dương hướng dẫn chỉ bảo tôi, nhưng một lần cũng chưa gặp được người.”

Có thể nói rằng, những người nổi tiếng gắn liền với nghệ thuật có thể không nổi tiếng bằng giới tài chính và giới nghệ sĩ trong nhận thức của học sinh.

Tuy nhiên, sau khi nghe kể về một số chuyện cũ của Dương Nhược Quốc, trong đầu họ vẫn xuất hiện những nhận xét như cũ: Thật lợi hại, bậc thầy âm nhạc cực kỳ lợi hại.

Lãnh đạo có thể mời được Dương Nhược Quốc làm khách quý, cũng thật lợi hại.

“Tôi rất tò mò nha, trường chúng ta mời đến thật sao? Một lễ hội nghệ thuật của trường cấp ba, lại có thể mời đích thân thầy Dương đến. Hơn nữa, thầy Dương cũng không phải là cựu học sinh của trường chúng ta.”

Nhâm Khinh Khinh đã thay xong trang phục diễn xuất, giả vờ vô tình liếc nhìn Nguyễn Trà đang nghiêm túc nghe bạn học phổ cập kiến thức, chú ý tới vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Nguyễn Trà, cúi đầu nở nụ cười, đây đúng là bộ dáng chưa thấy qua việc đời.

Cô ta đưa mắt nhìn về phía vài người đang phổ cập khoa học, khẽ mỉm cười: “Giáo viên dạy piano mà trước đây gia đình tôi từng mời là học trò của thầy Dương Nhược Quốc.”

“Nghe nói mấy năm trước thầy Dương Nhược Quốc đều ở bên ngoài trải nghiệm cuộc sống. Có lẽ trải nghiệm xong, sẽ trở về quê nhà Nam Thị nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, nhân tiện đến trường của chúng ta thôi. Lúc đó khi đang học, tôi có cùng giáo viên thăm hỏi thầy Dương Nhược Quốc một lần.”

Nhâm Khinh Khinh nói một câu, lập tức dẫn tới ánh mắt như sáng lên của vài học sinh, giọng nói không giấu nổi hâm mộ: “Nhâm Khinh Khinh, cậu biết thầy Dương Nhược Quốc sao?”

“Lúc ở một mình, thầy Dương Nhược Quốc cũng trầm lặng như thế sao?”

Những người khác có thể không cảm thấy gì, nhưng một số ít không thích minh tinh hay các nhân vật trong sách, họ chỉ thích làm một viên ngọc quý trên con đường âm nhạc của họ.

Nhâm Khinh Khinh có thể quen biết với viên ngọc quý, làm cho bọn họ ngưỡng mộ! Làm cho bọn họ ao ước!

Nhâm Khinh Khinh được mấy học sinh vây quanh, trong lòng vui vẻ một chút, từ nhỏ cô ta đã thích cảm giác được người khác vây quanh, tán tụng, bằng không thì lúc trước cũng không đồng ý với sự ràng buộc của hệ thống.

Nghe thấy Nhâm Khinh Khinh nói Dương Nhược Quốc lúc ở một mình rất hiền lành, Nguyễn Trà nhìn vào mắt Nhậm Khinh Khinh dường như đăm chiêu, há miệng thở dốc, nhưng chưa kịp nói chuyện, cửa lại lần nữa ầm ĩ, vừa quay đầu nhìn, đã thấy người mà các học sinh vừa thảo luận - thầy Dương Nhược Quốc tới.

Ông ta mặc một bộ đồ thời Đường màu xám với chất liệu vải mềm mại, một cặp kính không gọng trên sống mũi và mái tóc hoa râm được buộc hờ sau đầu, trông giống như một nghệ sĩ.

Hoàn toàn không thấy được bộ dáng lôi thôi như bình thường ở nhà.

Nhâm Khinh Khinh nhìn thấy Dương Nhược Quốc, trong lòng run lên, ngăn không được hưng phấn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Thầy Dương, đã lâu không gặp.”

Dương Nhược Quốc đang chuẩn bị đi tiếp thì bị một cô gái lạ mặt đột nhiên đứng trước mặt làm cho giật mình, nâng kính viễn thị, nghiêm túc đánh giá một chút, hỏi một cách gọn gàng dứt khoát: “Trước đây chúng ta từng gặp sao?”

Nhâm Khinh Khinh bị Dương Nhược Quốc thẳng thừng hỏi, nụ cười trên gương mặt có chút ngượng ngùng cứng đờ, người có địa vị cao trong giới nghệ thuật đều không quan tâm đến mặt mũi của tiểu bối sao?

Cô ta kéo nhẹ vạt áo ôn nhu giải thích: “Mấy năm trước, tôi có cùng thầy Thẩm Lam đi thăm hỏi ngài, khi đó chúng ta dùng bữa trong một nhà hàng món cay Tứ Xuyên”

Nhâm Khinh Khinh sẽ không thực sự tự kiêu nghĩ rằng Dương Nhược Quốc có thể nhớ kỹ một vãn bối như cô ta trong một lần gặp mặt mấy năm trước. Nhưng mà, Dương Nhược Quốc ở trước mặt mọi người hỏi thẳng ra như vậy, lại làm vượt ra ngoài dự kiến của Nhâm Khinh Khinh, may mắn là lúc trước cô ta không nói với bạn học rằng mình rất quen biết .

“Thẩm Lam.” Dương Nhược Quốc hồi tưởng vài giây, hình như có dạy nhưng có lẽ dạy không quá một năm, bằng không ấn tượng sẽ không ít như như vậy, ông ta gật đầu biểu thị bản thân đã biết.

Sau đó, không chờ Nhậm Khinh Khinh nói tiếp, Dương Nhược Quốc lập tức đi thẳng qua cô ta, đi nhanh đến vị trí bên trong. Ánh mắt của các học sinh nhìn theo Dương Nhược Quốc, trơ mắt nhìn Dương Nhược Quốc đứng ở trước mặt Nguyễn Trà.

“Trà Trà, chim nhỏ dùng có thuận tay không?”

Những người khác: “???”

Hai người các ngươi trước mắt bao người quang minh chính đại trao đổi ám hiệu?

Nguyễn Trà nhìn ngoại hình có phần xa lạ của Dương gia gia, gật đầu trả lời: “Rất thuận tay.”

Nói xong một lát lại bổ sung một câu: “Ông ngoại Dương, thời điểm ngài đi ra ngoài, rất tuấn tú”

Gặp nhau trước đây, trông giống như ông cụ ăn không ngồi rồi.

Dương Nhược Quốc nghe thấy lời khen ngợi của Nguyễn Trà trên mặt muốn cười lại nhịn xuống giữ gìn hình tượng, ngoài miệng khiêm tốn nói: “Khụ khụ khụ, bình thường ở nhà, ông là có chút không câu nệ tiểu tiết, cũng vẫn có một chút đẹp trai mà.”

“Ông ngoại Dương, ông khiêm tốn rồi.” Nguyễn Trà ngẩng đầu lên, mặt mày vờ nghiêm túc: “Ông không câu nệ tiểu tiết có một chút thôi sao.”

Dương Nhược Quốc: “.....”

Nha đầu thối.

Ông ta tùy tiện xoa xoa đầu Nguyễn Trà: “Được rồi, thuận tay là được, lên sân khấu biểu diễn đừng căng thẳng, cho dù căng thẳng người mất mặt cũng là cháu.”

Nguyễn Trà: “.....”

Tại sao chúng ta lại làm tổn thương nhau? ? ?

Nhâm Khinh Khinh nhìn bộ dáng thân thiết của hai người, trong lòng hết sức buồn bực, Nguyễn Trà là trời sinh ra để khắc cô ta sao? Nguyễn Trà lớn lên ở một cái trấn nhỏ, không chỉ nói lưu loát tiếng Anh, còn quen biết với Dương Nhược Quốc? ? ?

Nghĩ đến đó, Nhâm Khinh Khinh rũ mắt xuống, hai tay bên hông đột nhiên nắm chặt lại, đừng sợ, mặc dù Dương Nhược Quốc quen biết Nguyễn Trà, nhưng cô ta lôi kéo đội Từ Thâm, giám khảo chắc chắn sẽ không thiên vị Nguyễn Trà.

Trong chốc lát, Nhâm Khinh Khinh đột nhiên cảm thấy cô ta mấy ngày trước liều mạng làm cho Từ Thâm tức giận cũng khiến Từ Thâm cùng mình lập tổ đội, quả là quyết định sáng suốt.

Vào lúc này, không ai quan tâm đến Nhâm Khinh Khinh đang bị oán giận vây quanh. Sau khi Dương Nhược Quốc rời đi, mấy học sinh ngưỡng mộ Dương Nhược Quốc, lao ào ào đến phía trước Nguyễn Trà, mồm năm miệng mười hỏi.

“Nguyễn Trà, cậu quen thầy Dương à?”

“Hai người nhìn rất thân thiết nha, là họ hàng sao?”

Nguyễn Trà lắc đầu: “Chúng tôi thật sự không phải họ hàng.”

Nghe vậy, bạn học lại tò mò hỏi “Vậy hai người có quan hệ gì?”

Nguyễn Trà ngẫm nghĩ một lát rồi nảy ra hau tính từ ngắn gọn: “Người cho thuê và người đi thuê.”

Dứt lời lại tiếp tục bổ sung: “Ông ngoại Dương thuê một mảnh sân của nhà tôi ở thị trấn nhỏ, ngay sân sau nhà tôi, ở trong sân kêu một tiếng là có thể nghe thấy, cuối tuần ông ấy thường xuyên chạy sang nhà tôi ăn chực.”

“......?”

Nhà cậu ở cái trấn nhỏ nào vậy?

Thế ngoại đào nguyên của các đại lão phải không?