Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 23

Thành viên chính tập kịch của câu lạc bộ Tiếng Anh có ba người Nguyễn Trà, Hoa Chung Hào cùng với một nữ sinh tên là Tôn Phong với mái tóc đen dài thẳng

Mà hiện tại, lại thêm Phó Thầm.

Nguyễn Trà lười biếng nằm trên bàn, nhìn ba loại màu sắc hồng, xanh, đen đánh dấu trên quyển kịch bản, duỗi tay chọc Phó Thầm sau khi sửa xong vở kịch còn sót lại một khoảng trống. “ Dùng nước chảy đá mòn? Nguyên tắc phản ứng tạo thành axit cacbonic.”

“Nếu không thì oxy hóa cũng được”

“Nước chảy đá mòn đi.” Phó Thầm nói xong viết ngay xuống, anh cũng sắp xếp lại từ ngữ của câu trước rồi viết lên kịch bản, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Chung Hào cùng Tôn Phong: “Hai người có đề xuất nào khác không?”

Hoa Chung Hào: “Không có”

Tôn Phong : “Thật sự không có”

Hai người họ nói xong, thấy Phó Thầm cùng Nguyễn Trà lại cúi đầu đi nghiên cứu kịch bản, không khỏi liếc nhau, ghé đầu vào nói nhỏ

Tôn Phong: “ Tôi có cảm giác bản thân nói lời ảo giác”

Hoa Chung Hào: “Không, rõ ràng là suy nghĩ của học bá quá nhanh, tôi vừa bị Phó Thầm hỏi, đầu óc trực tiếp ngốc luôn, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra H He Li Be I, C N O F Ne.”

Bọn họ học tập rất tốt, đối với kỳ thi chưa bao giờ lo lắng, nhưng ngẫu nhiên gặp một ít kiến thức thông dụng trong cuộc sống cũng phải suy nghĩ một chút.

“Hơn nữa ___” Hoa Chung Hào trộm liếc nhìn hai người đang nghiêm túc suy nghĩ lời kịch ở phía đối diện. “Cậu suy nghĩ một chút chúng ta cải biên kịch bản,cùng sửa xong nội dung, hai người bọn họ hiện tại giống gì?”

Tôn Phong nhìn thoáng qua, giọng điệu yếu ớt: “Nghiên cứu thảo luận chuyện ba mẹ giáo dục con cái”

Hoa Chung Hào & Tôn Phong: “.....”

Lời này, chính xác!

Hai người lắc đầu, lại vùi đầu xem kịch bản, dù sao có sáu lời thoại, mỗi người đều phải tiếp thu ý kiến quần chúng một chút.

“Phó Thầm, cuối tuần anh có rảnh không? Hôm qua em ở nhà chơi bóng rổ, nhưng ba mươi phút qua cũng không ném được vào rổ, phí công anh dạy.”

Đường Nhược Băng một tay chống cằm, nhìn Phó Thầm cười nói, phong thái thẳng thắn, hoạt bát, nhìn không thấy chút nũng nịu nào của con gái, lại phối thêm mái tóc ngắn ngang tai, thật phù hợp với tomboy như đánh giá của bạn cùng lớp.

“Tôi dạy cho cậu?” Cây bút bi đen như mực linh hoạt quay giữa ngón tay Phó Thầm, anh lần nữa khẳng định như cũ nhìn về phía Đường Nhược Băng, vẻ mặt buồn bực: “Tôi dạy cậu khi nào?”

Đường Nhược Băng ngẩn ra “Ngay tháng trước, mấy người chúng ta đi ra ngoài chơi, anh có dạy cho em một chút”

Nghe vậy, Phó Thầm cau mày, sau khi nghĩ lại vẫn như cũ không có một chút hồi ức nào, lắc đầu tự tin trả lời: “Không có khả năng, có lẽ là Quý Phi Dương dạy cậu, cậu nhớ lầm rồi tôi không dạy người khác chơi bóng rổ.”

Anh chỉ nhớ rõ tháng trước Đường Nhược Băng và Quý Phi Dương cùng nhau tới, về phần sau đó …. Tựa hồ không còn cái gì cần nhớ kỹ sau đó.

Nói đến Quý Phi Dương, Phó Thầm nhẹ gõ xuống mặt bàn, ánh mắt hơi trầm xuống, tư liệu trong tay Quý Phi Dương ở một mức độ nào đó ẩn chứa tai họa ngầm rất lớn, giống như những gì Nguyễn Trà gặp phải trong con hẻm tuần trước.

Một khi có ai đó trường khác muốn gây bất lợi với học sinh trong trường, chặn đường học sinh ở trên đường mà bọn họ phải đi qua, hậu quả tuyệt đối sẽ không lường được, nhưng không phải ai cũng có thể mang một cây gậy phòng sói ở trong túi, bỗng nhiên xảy ra tình huống gặp bắt cóc ở trên đường, trong mắt của mọi người xác suất xảy ra chuyện này quá thấp.

Trước đây anh quá nhân nhượng với Quý Phi Dương, ngày mai phải đem tịch thu toàn bộ tư liệu của Qúy Phi Dương, tránh bị người khác lợi dụng để hãm hại học sinh của trường.

Thực ra trước kia Phó Thầm đã tịch thu hai ba lượt, nhung quyết tâm trở thành nhà tình báo của Quý Phi Dương giống như cỏ dại, anh muốn đốt cũng không đốt nổi.

Tuần trước đã tịch thu một quyển, tuần sau lại xuất hiện một quyển mới, Phó Thâm hoài nghi kiếp trước Quý Phi Dương có quan hệ thân thích với Nguyệt Lão, một chàng trai 17 18 tuổi, mỗi ngày chỉ dán mắt vào việc yêu sớm.

Mà hiện tại lại có chuyện Nguyễn Trà, Phó Thầm cảm thấy mình nên nhân cơ hội nghiêm túc chấn chỉnh lại, nếu thông tin này được kẻ xấu sử dụng thì sẽ không còn cơ hội để hối hận.

Lời của Đường Nhược Băng tuy rằng bị Phó Thầm năm lần bảy lượt phủ nhận, nhưng trên mặt không có chút buồn rầu, sảng khoái thừa nhận: “A? Vậy có thể là em nhớ nhầm, ai bảo em thường xuyên cùng mọi người cùng nhau đi chơi, khó tránh khỏi lẫn lộn mà.”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Nguyễn Trà, trên mặt hiện lên nét tươi cười trong sáng: “Nguyễn Trà, tôi thường ngày vẫn thích cùng Phó Thâm bọn họ chơi bóng rổ, nếu có cơ hội chúng tôi sẽ rủ cậu đi cùng, họ chơi của họ, nếu cậu không biết chơi tôi sẽ dạy cậu”

Không đợi Nguyễn Trà trả lời, Phó Thâm đã nói trước, giọng nói ôn hòa nhưng thẳng thắn hỏi lại: “Không phải cậu mới nói 30 phút cũng không ném vào rổ sao? Cậu dạy Nguyễn Trà?”

Đường Nhược Băng “.....”

Tuy đó là sự thật, nhưng có cần nói thẳng như vậy không?

Nói một cách chính xác, giọng điệu của Phó Thầm vẫn như thường ngày, ngay cả câu hỏi tu từ cũng không nghe ra bất kỳ ý mỉa mai nào, đương nhiên Phó Thầm cũng không có ý nghĩ mỉa mai.

Song sau một hồi, Đường Nhược Băng như oán giận, không thấy nói tiếp.

Nhà họ Đường với nhà họ Qúy ở cùng một khu biệt thự, Đường Nhược Băng và Quý Phi Dương từ nhà trẻ đến tiểu học đều học cùng một lớp, dựa theo cách nói của Quý Phi Dương, cả hai là anh em tốt từ thời còn mặc quần rách đũng chơi đùa cùng nhau.

Thời gian rảnh cuối tuần, Phó Thầm, Quý Phi Dương cùng vài người bạn hẹn nhau đi ra ngoài chơi bóng, Đường Nhược Băng cũng sẽ đi. Bởi vì ở đó có Quý Phi Dương là một người huênh hoang, Phó Thầm lại ít nói chuyện, Đường Nhược Băng gần như không có cơ hội một mình tán gẫu cùng Phó Thầm.

Lớp học cũng không được, ai ngờ đến câu lạc bộ Tiếng Anh lại phát hiện, Phó Thầm chỉ trả tiền còn lại mặc kệ mọi chuyện, ba lần dán áp phích có thể gặp một lần là không tồi rồi.

Mãi đến hôm nay, Đường Nhược Băng mới hiểu rõ, tại sao khi nói đến Phó Thầm, Quý Phi Dương đều cảnh cáo cô ta không được phép trêu chọc Phó Thầm. Căn cứ theo lời của cậu ta, Phó Thầm bình thường không đánh người, nhưng những gì anh ấy nói so với đánh người còn làm cho người ta bực bội hơn.

Trước kia, Đường Nhược Băng nghĩ Quý Phi Dương ghen tị do mình thường xuyên hỏi chuyện của Phó Thầm, hiện tại xem ra Quý Phi Dương có ghen tị hay không không nói, độ chân thực của nội dung kia chính xác đến 90%.

Nguyễn Trà thấy Đường Nhược Băng bị Phó Thầm cản lại không nói nữa, nở nụ cười như tiếng suối trong trả lời: “Cám ơn, nhưng không cần phiền cậu, tôi bình thường muốn ở trong nhà, ít khi ra ngoài,”

Bản thân lần cuối chơi bóng rổ là trong một trận thi đấu ở trấn nhỏ cách đây hai năm? Cuối cùng dưới sự cổ vũ hết mình của mấy chú mấy bác, gian nan giành được thắng lợi.

Nhưng với một cái cá mặn mà nói, có cái gì so được với mùa hè được ngồi trong phòng điều hòa ăn kem que và chơi game, thoải mái ngủ dưới một tấm chăn trước lò sưởi vào mùa đông?

Nghĩ đến lò sưởi. Nguyễn Trà lại có chút phiền muộn, so với nhà cô thì nhà của ông ngoại to hơn mấy lần, nhưng lại không có lò sưởi trong tường làm mất đi linh hồn của mùa đông.

Người một nhà ngồi vây quanh trước lò sưởi, ăn một nồi lẩu, nấu lẩu bằng việc đốt than, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài, nhất định là rất thoải mái.

“Nếu cứ ở trong nhà sẽ không tốt cho sức khỏe.” Phó Thầm cầm bút tiếp tục sửa kịch bản, giọng điệu so với lúc nói với Đường Nhược Băng rõ ràng quen thuộc hơn một chút: “Trong nhà ông ngoại Lương có một phòng bóng rổ, nếu em rảnh, anh sẽ dạy em”.

Hai nhà ôm nhầm suốt bốn mươi năm, dây dưa giữa hai bên không thể nói cắt liền cắt, mặc dù ông cụ Lương và Phó Thầm không còn quan hệ ông ngoại, cháu ngoại như trước, nhưng Phó Thầm vẫn như cũ gọi là ông ngoại Lương.

Nếu ai về nhà nấy rồi, không nên làm cho các bên hiểu lầm nữa.

Đường Nhược Băng & Hoa Chung Hào & Tôn Phong: “.....”

Anh là loại người tiêu chuẩn kép.

Điểm chú ý của Nguyễn Trà tất nhiên không giống với họ, cô quay đầu nhìn Phó Thầm, kinh ngạc hỏi: “Không phải anh nói không dạy người khác sao?”

Chữ “người” được Nguyễn Trà nhấn mạnh đặc biệt rõ ràng.

Phó Thầm “.....”

Lần đầu tiên anh có cảm giác không biết nên giải thích như thế nào.

“Được rồi, em hiểu rồi.” Nguyễn Trà vỗ vai Phó Thầm, sau đó đưa tay vén một chút tóc đuôi ngựa của mình, giả vờ tỏ vẻ khoe khoang: “Giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn là bị anh phát hiện, em là tiên nữ từ trên trời hạ phàm, thực sự là có chút ngượng ngùng”

Từng người bị cái “tiên nữ” của Nguyễn Trà dọa phát ngốc, Hoa Chung Hào: “.....”

Nguyễn Trà, thực sự bàn về nói nhảm ai cũng đều không so được với cô.

Phó Thầm cũng bị Nguyễn Trà nói tới kinh sợ, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên bật cười.

Thực ra, anh không muốn dạy người khác vì như thế rất tốn công sức, nhưng Nguyễn Trà không giống, anh coi cô là người nhà,

Dạy người nhà, tự nhiên không thể nói là phí công sức được.

Hơn nữa, mẹ Nguyễn Trà lại bị nhà họ Lương cùng cùng nhà họ Vệ ôm nhầm, bốn mươi mấy năm qua đều ở trấn nhỏ chịu khổ, mẹ của anh đã không còn nữa, bản thân làm con trai hẳn là nên chăm sóc một chút.

Một đống lý do như vậy, nhưng nghe Nguyễn Trà nói xong, Phó Thầm cũng không có phản bác, khóe môi khẽ nhếch trong mắt tràn ra ý cười: “Ừ, tiên nữ”.

Mọi người trong phòng học:........Được rồi.

Không sợ có người nói nhảm, chỉ sợ có người hùa theo.

Hoa Chung Hào bị hai người làm cho mất tập trung, ánh mắt lệch hướng, vừa lúc thấy được danh sách tiết mục nhân viên đã viết lại, sau khi nhận rõ tên, thân trên mũm mĩm rung lên, đôi mắt trừng như chuông đồng nhỏ, tiếng nói như xuyên thấu tầng lầu: “Phó Thầm, cậu tham gia tiết mục văn nghệ lần này hay sao?”

Trường cấp ba quốc tế nghiêng về giáo dục quốc tế,thế nên trong trường học có rất nhiều các hoạt động to nhỏ nhưng Phó Thầm chưa bao giờ tham dự, sau một thời gian dài mọi người không còn mong đợi Phó Thầm sẽ tham gia vào hoạt động này nữa.

Giống như lễ hội trong khuôn viên trường năm ngoái, Hoa Chung Hào trong lòng ôm tâm lý may mắn hỏi thử nhận được câu trả lời đồng ý nhưng câu trả lời lại là không.

Nghe vậy, Đường Nhược Băng lập tức nhìn danh sách nhân viên, nhìn thấy hai chữ Phó Thầm trên đó, trong lòng sinh ra chút hối hận, cô ta không nên đồng ý với tiết mục của lớp học sớm như vậy.

Bằng không cô ta có thể đứng trên sân khấu cùng với Phó Thầm.

Phó Thầm nghe Hoa Chung Hòa nói, đồng ý với lời nói đó.

Sau đó, khi mọi người đang đoán anh đóng vai nào thì anh lại không chút quan tâm nào, nói: “Tôi thổi saxophone đệm nhạc cho Nguyễn Trà”.

Mọi người: ???

Nếu nhớ không lầm, Nguyễn Trà kéo nhị hồ, thổi kèn Xô-na đi?

Anh lại thêm saxophone này, chúng ta tổ chức một nhóm đi bán nút bịt tai vào ngày lễ nghệ thuật, hẳn là có thể kiếm một mớ to đi?.

Đường Nhược Băng không vui nhíu mày, hiển nhiên không rõ nguyên nhân Phó Thầm đồng ý với Nguyễn Trà, không nói hai người bọn họ không phải anh em ruột, cho dù là anh em ruột cũng không thể cùng đi lên để bẽ mặt!

Nguyễn Trà vui vẻ gật đầu, hai tay nắm chặt khẽ chạm vào: “Chúng ta thổi kèn Xô-na phối với saxophone, cam đoan có thể làm cho lỗ tai của ban giám khảo mang thai!”

Tuy rằng trên phương diện nhị hồ cùng kèn Xô-na trình độ của cô chỉ là gà mờ, nhưng không phải có thời gian luyện tập sao? Hiện tại lại có sự hỗ trợ của Phó Thầm, lòng tự tin của Nguyễn Trà trực tiếp tăng lên gấp bội!

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin như cầm được đại bác Ý đã dám đi đuổi người của Nguyễn Trà, Hoa Chung Hào nuốt nước bọt.

Mang thai ???

Không không không, lỗ tai bọn họ sợ là phải sinh non.