Giam Cầm Thư Ký Nhỏ

Chương 2: Nhạc Nhạc và Tâm Tâm

02: Nhạc Nhạc và Tâm Tâm

Trans & Beta: Vivians2

***

Trong kí ức của cậu, mẹ luôn bận rộn như vậy.

Mẹ bận đi học, đi làm kiếm tiền, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ là cậu và em gái.

Mặc dù cậu đã giúp mẹ chia sẻ việc chăm sóc em gái, nhưng suy cho cùng cậu vẫn còn nhỏ, không giúp được nhiều, mỗi ngày về nhà mẹ đều mệt mỏi gục đầu xuống là ngủ, khiến cậu hết sức đau lòng.

"Yên tâm đi! Làm việc trong nước sẽ không mệt như ở bên Anh, không cần làm việc bán thời gian như trước nữa, công việc sẽ ổn định hơn, tiền lương cũng sẽ cao hơn."

Phương Giai Thần nói, trong đôi mắt tỏa ra chút đắc ý.

Mặc dù Phương Nhạc Nhạc mới 8 tuổi, nhưng có đôi lúc gần như Phương Giai Thần coi cậu như một người bạn, có thể cùng cậu trao đổi các vấn đề.

Nghĩ đến đây, trên mặt của cô không khỏi hơi áy náy, con trai trưởng thành sớm cô cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

Bình thường những đứa trẻ ở tuổi này, đều hưởng thụ tuổi thơ hạnh phúc, không lo nghĩ gì, mà cậu lại phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc em gái.

Ngược lại với Phương Nhạc Nhạc hiểu chuyện, trưởng thành sớm, thông minh, em gái song sinh Phương Tâm Tâm lại luôn mơ mơ màng màng!

Phương Nhạc Nhạc là thần đồng, còn Phương Tâm Tâm chỉ là một cô bé bình thường, luôn làm nũng, lăn qua lăn lại trong lòng của mẹ.

Phương Nhạc Nhạc luôn cảm thấy, lúc ở trong bụng mẹ, mình đã cướp đi tất cả chất dinh dưỡng, nên mới thông minh như vậy.

Mà Phương Tâm Tâm là một cô bé, tự nhiên sẽ không đấu lại được cậu, cũng không lấy được chất dinh dưỡng, nên không được thông minh như cậu.

Vì vậy, cậu đặc biệt chăm sóc em gái, muốn em gái trải qua cuộc sống như công chúa nhỏ.

Sau khi dùng xong bữa tối, Phương Giai Thần dắt hai đứa trẻ cười nói suốt dọc đường đi, rất nhanh đã về đến nhà.

Chuyến bay đến Đài Bắc đã là giữa trưa, buổi chiều lại vội vàng dọn dẹp.

Lúc này, cô mệt mỏi và tê liệt trên ghế sofa, cô bất động, giống như một cái cây mọc trên ghế sô pha, mặc cho Phương Tâm Tâm bên cạnh cô đang nhảy lên nhảy xuống, bò tới bò lui.

Còn Phương Nhạc Nhạc lại rất hiểu chuyện đi pha nước tắm trước.

"Tâm Tâm, lại đây, anh giúp em gội đầu." Tóc của Phương Tâm Tâm vừa dài, vừa nhiều, mỗi lần tự mình gội đều không sạch được, cho nên luôn là do Phương Nhạc Nhạc giúp đỡ.

Thấy Phương Tâm Tâm vẫn đang nằm đùa nghịch trong lòng mẹ, cậu lập tức lấy một tay kéo bé lại đây.

"Mặc kệ mặc kệ, Tâm Tâm muốn mẹ tắm cho, Tâm Tâm muốn chơi nghịch nước!" Phương Tâm Tâm giãy lên muốn kéo Phương Giai Thần dậy.

"Hôm nay mẹ rất mệt mỏi, chúng ta không nên quấy rầy mẹ, được không? Nghịch nước sẽ bị cảm, anh kể chuyện cổ tích cho Tâm Tâm nghe, có được không?" Phương Nhạc Nhạc tốt tính dụ dỗ Phương Tâm Tâm.

"Được, được! Tâm Tâm thích nghe chuyện cổ tích nhất." Phương Tâm Tâm vừa vỗ tay, vừa bị Phương Nhạc Nhạc xách đến phòng tắm.

Phương Nhạc Nhạc vừa giúp em gái gội đầu, vừa kể chuyện cổ tích cho bé nghe, thật vất vả mới gội đầu xong, Phương Tâm Tâm lại không chịu tắm, ngồi chơi ở bên cạnh.

Hất nước lên, Phương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ bước tới, nhẹ nhàng gõ đầu bé: "Không được lãng phí nước! Nếu không sau này anh sẽ không giúp em gội đầu nữa."

Phương Tâm Tâm lè lưỡi, Phương Nhạc Nhạc đặt bé ngồi trên cái ghế nhỏ:"Tắm nhanh lên nào, không lát nữa nước sẽ nguội."

"Được ạ!" Phương Tâm Tâm ngoan ngoãn tắm rửa, mặc đồ ngủ chạy ra khỏi phòng tắm, rất sung sức, chạy khắp nơi muốn anh trai đuổi theo.

Phương Nhạc Nhạc cũng không tức giận, không hề khó chịu mặc cho em gái chơi đùa.

Nhìn đồng hồ trên tường, nửa giờ nữa là đến giờ đi ngủ, mà từ lúc tắm em gái vẫn luôn không ngừng đùa nghịch, hại cậu ngay cả thời gian tắm rửa, giặt quần áo cũng không có.

Phương Nhạc Nhạc chớp mắt đã nghĩ ra một ý tưởng: " Tâm Tâm, có muốn chơi trò chơi với anh không?"

"Muốn ạ, Tâm Tâm thích nhất chơi trò chơi với anh trai đấy." Hai má nhỏ của Phương Tâm Tâm ửng hồng vì phấn khích.

"Chúng ta chơi trốn tìm nhé! Tâm Tâm ở đây xem TV, đợi đến khi quảng cáo, mới đi tìm anh, được không?" Phim vừa bắt đầu không bao lâu, chắc phải mười mấy phút nữa mới có quảng cáo, nhưng cũng đủ để cậu tắm rửa và cho quần áo vào máy giặt.

"Được, được!" Phương Tâm Tâm hứa, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

"Trước khi đến quảng cáo, Tâm Tâm không được đi lung tung đâu đó!"

Phương Nhạc Nhạc nghiêm túc dặn dò: "Nhất định phải ngồi trên sofa, không được động đậy, có biết không?"

Nhóc con Phương Tâm Tâm này luôn có khả năng tự làm tổn thương chính mình. Ngay cả khi ở nhà, nhảy xung quanh rồi vấp ngã, thậm chí vô tình vấp phải một hòn đá mà trượt chân té, làm cậu kinh sợ đến hết hồn.

"Được ạ, Tâm Tâm nhất định sẽ không đi, đợi đến quảng cáo mới đi tìm anh!" Phương Tâm Tâm ôm điều khiển từ xa trong lòng, rất nghiêm túc hứa, mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.

Phương Nhạc Nhạc thấy vậy mới yên tâm đến phòng tắm lo việc của mình.