Tào Côn Đức thong thả cười nói: “Đúng vậy, kể ra thì bản công văn đó còn do chính ta trình lên Tiểu Chiêu vương, tận mắt nhìn ngài ấy khoanh đỏ vào tên con, có điều, xét cho cùng ngài ấy vẫn là người định tội Ôn Thiên, nên ta mới không cho con biết.”
Lão ngắm nghía vẻ mặt Thanh Duy trong ánh đèn, bỗng chuyển sang chuyện khác: “À phải rồi, Hà gia đã bị định tội, chắc chắn Thôi Hoằng Nghĩa cũng sẽ được giải oan, đứa em gái kia của con, về sau định thế nào đây?”
Thanh Duy đáp: “Đó là chuyện của Chi Vân, con không hỏi muội ấy.”
“Theo ta thấy, đứa con gái yếu ớt như nó rồi vẫn phải thành thân, đúng là nó đẹp thật, nhưng trên đời này, con gái đẹp đâu chỉ có mình nó, và có được bao nhiêu lang quân như ý để nó chọn? Chi bằng theo Cao Tử Du đi. Dẫu gì đi nữa Xa thị và Cao gia cũng đã hủy bỏ hôn ước, gả Thôi Chi Vân đi, không chừng có thể làm chính thê.”
Thanh Duy ngạc nhiên: “Xa thị đã hủy hôn rồi?”
“Lại chả? Xa thị là thiên kim dòng chính nhà Thượng thư bộ Binh, năm năm trước, canh thϊếp của nàng ta còn được đưa tới tận tay Vinh Hoa trưởng công chúa, nếu không phải Tiểu Chiêu vương gặp nạn ở Tiển Khâm Đài, không chừng hôn sự đã thành rồi. Cao gia có địa vị gì, sao có thể xứng với nàng ta? Hơn nữa Tiểu Chiêu vương đang nắm Huyền Ưng Ti trong tay, đám cáo già trong triều đang nhìn chằm chặp vào mọi hành động nước đi của ngài ấy. Xét cho cùng triều đại Gia Ninh vẫn chưa bằng được thời Chiêu Hóa, Tiểu Chiêu vương có thể tiến xa đến đâu còn chưa biết được, may mà ngài ấy còn trẻ tuổi, vẫn chưa chính thức kết hôn, có thể lựa chọn đường tắt, nếu kết hôn với vọng tộc có địa vị cao thì thế cục trong triều sẽ nhanh chóng thay đổi. Con nói xem, như thế có lý không?”
Thanh Duy im lặng rất lâu: “… Đó là chuyện của Tiểu Chiêu vương, nghĩa phụ đề cập với con làm gì?”
“Người già rồi, đôi khi nói chuyện thường hay đi xa.” Tào Côn Đức thở dài, “Nói chuyện với con mà cứ tưởng con vẫn là cô bé năm nào, nhưng rốt cuộc con đã trưởng thành, gió sương bão táp ra sao cũng tự mình xông xáo. Thôi, có gì để sau nói vậy, trời sắp sáng rồi, con đi đi, cẩn thận trời tối đường trơn…”
Không lâu sau khi Thanh Duy rời đi, Đôn Tử đẩy cửa bước vào.
Hắn đặt thau nước rửa chân xuống trước giường, gẩy đèn sáng lên, cúi người cởi hài cho Tào Côn Đức: “Cô nương là người thông minh, đã nhận ra công công định ly gián nàng và Tiểu Chiêu vương.”
Tào Côn Đức khoan thai nói: “Vì sao ta phải ly gián nó và Tiểu Chiêu vương? Ta chỉ muốn thử xem rốt cuộc Ôn Tiểu Dã và Tạ Dung Dữ sâu đậm thế nào.”
“Nhưng cô nương rất tin tưởng Tiểu Chiêu vương, e là sau này sẽ không thật lòng làm việc cho công công nữa.”
“Có bao giờ nó thật lòng làm việc cho ta đâu?” Tào Côn Đức nói, ngâm hai chân vào thau nước, lão thở dài, “Từ khi ta nhặt được nó, nó luôn có chính kiến của mình. Chịu đi theo ta, một mặt là vì niệm tình ta đã cứu nó, mặt khác là muốn dò la tin tức từ ta, nó là đứa sáng dạ, nợ nần gì cũng tính rất rõ. Nhưng bây giờ, ta không cần nó phải nghe theo ta nữa.
Người mà, có thể dùng cách này, cũng có thể dùng cách kia, chỉ cần có điểm yếu, không nhất thiết phải nắm cả trong tay. Ngươi nhìn đi, Ôn Tiểu Dã và Tạ Dung Dữ thông minh sáng suốt đến đâu, nhưng chúng quá để ý Tiển Khâm Đài, quá chú ý đến chân tướng mà xem nhẹ ma quỷ lâu la xung quanh, lòng người nham hiểm lắm, chẳng phải tối nay cả hai đã dính bẫy rồi sao?”
Đôn Tử nói: “Ý công công là, vệ binh truy bắt nữ Ôn thị đã lên đường rồi?”
“Ôn Tiểu Dã từng xuất hiện trước mặt Tả Kiêu vệ, Tạ Dung Dữ cho rằng chỉ cần giữ nó bên cạnh thì sẽ bảo vệ được nó. Ngài ấy nghĩ không sai, nhưng bọn họ một người là vương gia, một người là trọng phạm, dần dà rồi cũng bị liên lụy. Ta ấy, đúng là lúc trước mong nữ Ôn thị có thể điều tra rõ ràng chân tướng Tiển Khâm Đài thật, hy vọng nó có thể nói với người đời là lẽ ra không nên xây dựng đài cao. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, Tiểu Chiêu vương đã lộ diện, muốn điều tra Tiển Khâm Đài, còn ai thích hợp hơn vị điện hạ này? Tối nay ta đã đưa bản vẽ chân dung của nữ Ôn thị đến bộ Hình, hòng muốn giúp Tiểu Chiêu vương một tay, dẫu sao giữ một kẻ ràng buộc bên cạnh như thế cũng bó tay bó chân, chi bằng dứt bỏ từ đây luôn.”
Đôn Tử đáp: “Trên công văn truy nã, phán quyết dành cho nữ Ôn thị chỉ có bốn chữ: gϊếŧ bất luận tội*. Công công đưa chân dung của cô nương cho bộ Hình, những kẻ trên triều chắc chắn sẽ nắm cơ hội, e rằng cô nương khó thoát nạn. Tiểu Chiêu vương chưa lành bệnh cũ, nay tháo mặt nạ còn phải gắng gượng chịu đựng, nếu biết cô nương gặp chuyện, sợ là tâm bệnh sẽ tái phát.”
(*Đánh chết kẻ hành hung, chống cự khi bị bắt hoặc vi phạm lệnh cấm ngay tại chỗ thì không bị quy vào tội gϊếŧ người.)
“Chính vì chưa lành bệnh cũ nên mới cần một liều thuốc mạnh. Tâm bệnh là ở tâm, yêu hận vui buồn đều là bài thuốc tốt.” Tào Côn Đức nói, “Cái đám trên triều đấy, toàn những kẻ lòng tham không đáy. Thấy Hà gia đã ngã, lại không muốn nhìn Tiểu Chiêu vương trỗi dậy, lợi dụng cái chết của các thương nhân ép Ôn Tiểu Dã rời cung để bắt nó, hắt nước bẩn lên người Tiểu Chiêu vương. Vọng động quá rồi. Mà ta đấy, giữ Ôn Tiểu Dã lại là để nó không đến kịp thành tây, không làm liên lụy tới Chiêu vương điện hạ, coi như thành toàn tâm nguyện của tất cả. Có phải ta chưa nhắc nhở nó đâu, muốn đẩy ngã Hà gia, tốt nhất đám thương nhân đó nên chết ở ngõ Lưu Thủy, nhưng tối nay lại chết ở ngoại thành, vậy mục tiêu của kẻ sát nhân rốt cuộc chỉ có Hà gia, hay là còn có cả nó?”
“Sống hay chết, đành xem phúc phận của nó vậy.”
Sáng sớm tinh mơ, trời vẫn còn u ám, Thanh Duy cưỡi ngựa định ra khỏi thành, bỗng cảm thấy bất ổn.
Xung quanh quá yên ắng, gần như không có âm thanh tiếng động nào ngoài tuyết rơi.
Đang đầu giờ Mão, bình thường vào lúc này, dù trời đổ tuyết thì cũng phải có các sạp quán bày biện mới phải, thế mà bây giờ nàng cưỡi ngựa đi trên đường lớn, hàng quán chung quanh đóng cửa, một chút ánh sáng buổi rạng đông cũng không có.
Thanh Duy ghìm ngựa, đưa mắt nhìn quanh. Tuấn mã sốt ruột mài vó xuống ụ tuyết, mũi thở hắt ra mấy luồng khí nóng.
Kế đó, nàng xoay đầu ngựa đi vào con hẻm bên cạnh.
Con tim nàng treo cao, ngay khoảnh khắc dừng ngựa, nàng nghe thấy tiếng đao tuốt khỏi vỏ, âm thanh rất bé, gần như hòa cùng tiếng tuyết rơi vù vù, nhưng không thể qua được tai nàng.
Có người bám theo nàng. Tại sao?
Bỗng bên tai Thanh Duy văng vẳng lời nói của Tào Côn Đức:
“Con đi đi, cẩn thận trời tối đường trơn.”
“Nói chuyện với con mà cứ tưởng con vẫn là cô bé năm nào, nhưng rốt cuộc con đã trưởng thành, gió sương bão táp ra sao cũng tự mình xông xáo.”
“Nếu đổi lại là ta, ta đã không ra tay ở cái chốn ngoại ô heo hút ấy… Phải làm lớn chuyện lên, khiến dân chúng kinh thành bàng hoàng sợ hãi.”
Đúng vậy, nếu chỉ vì đối phó Hà Hồng Vân thì chẳng cần thiết phải gϊếŧ những thương nhân đó ở ngoại ô, Tào Côn Đức có thể nghĩ đến chuyện này, lẽ nào những lão hồ ly trong triều lại không?
Nếu đã nghĩ tới, nhưng bọn họ vẫn để Tuần Kiểm Ti phát hiện ra xác chết trước, vậy mục đích là gì?
Nghĩ đến điểm này, lòng Thanh Duy bỗng lạnh căm.
Cái chết của hộ buôn ấy xảy ra quá đột ngột, chứng kiến cô bé kia mất đi song thân, nàng chẳng kịp nghĩ ngợi đã lập tức xông vào Đông xá, lại quên mất bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào.
Đúng vậy, dù nàng có lộ mặt thì cũng đã mấy năm trôi qua, triều đình muốn điều tra thân phận của nàng cũng cần mất thời gian.
Nhưng sao nàng lại quên? Ngay trong kinh thành này, vẫn luôn có một kẻ có thể dẫn nàng vào chỗ chết mọi lúc mọi nơi.
Có lẽ từ năm năm trước, khi nàng được lão ta cứu dưới Tiển Khâm Đài, năm năm qua lão hết lòng che giấu thân phận cho nàng, thậm chí cả Hà Hồng Vân cũng không thể moi móc được chút manh mối nào, điều ấy đã khiến nàng lầm tưởng lão sẽ không hại nàng.
Nên nàng đã quên mình chỉ là một quân cờ trong tay Tào Côn Đức, một quân cờ mà chỉ cần có lựa chọn tốt hơn thì sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Phản ứng đầu tiên của Thanh Duy là chạy tới ngoại thành, nhưng thúc ngựa chưa được hai bước, nàng lập tức dừng lại.
Không kịp nữa rồi, nếu Tào Côn Đức đã quyết định cầm chân nàng thì sẽ không cho nàng thời gian tìm kiếm che chở. Còn nàng và Tạ Dung Dữ chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn, vì niệm ơn cứu mạng của Tào Côn Đức nên nàng không hề nhắc đến lão ta với Tạ Dung Dữ.
Ải tối nay, đành phải tự dựa vào chính mình rồi.
Thanh Duy bình tĩnh đánh ngựa đi sâu vào ngõ, đi tới góc điểm mù, nàng nhanh như chớp phi thân xuống ngựa, chạy vào dưới căn nhà lá sau tường.
Nàng nhón một cục đá, ném về phía cửa sổ ở đầu đường, đá đập vào chấn song vọng thành tiếng, ngay lập tức nghe thấy tiếng mũi tên xé gió, gần như cùng lúc bắn về phía chấn song
Vệ binh mai phục ngoài đường đồng loạt rút đao, Thanh Duy tức khắc bỏ chạy tới đầu kia con hẻm.
Nàng đẩy kỹ năng di chuyển của mình đến cực điểm, mong rằng bình minh tờ mờ có thể che giấu giúp mình, túi vải quấn quanh cổ tay đã được cởi ra, nhuyễn ngọc kiếm nắm chắc trong tay, đợi thế tấn công.
Nhưng ngay chớp mắt Thanh Duy chạy ra khỏi hẻm, ngọn lửa trước mặt nàng đột nhiên bùng lên, gần như thắp sáng cả khung trời.
Khinh kỵ Tả Kiêu vệ dàn trận đầu hẻm, Trung lang tướng ngồi trên tuấn mã, lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng: “Hóa ra cô đây chính là con gái của Ôn Thiên, ngưỡng mộ đã lâu.”