Thẩm Diệu liếc nhìn Mạc Kình, Mạc Kình lắc lắc đầu có chút xấu hổ nói,:“Thuộc hạ một người cũng không nắm chắc.”
Tuy bản thân Dự Thân vương vô năng nhưng không có nghĩa là thủ hạ cũng thuộc hạng thấp kém.
“Tiểu hầu gia dường như đã tính kĩ càng.” Thẩm Diệu trầm mặc nói.
Tạ Cảnh Hành dương môi cười, đứng dậy rời đi. Ý là không muốn quan tâm đến bọn họ.
“Có thể ra tay tương trợ không?” Nàng hỏi.
Tạ Cảnh Hành quay đầu, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Không phải là không được, bất quá...... Ngươi cầu ta, ta liền mang bọn ngươi đi ra ngoài.”
Sắc mặt Cốc Vũ cùng Kinh Trập thay đổi. Tạ Cảnh Hành này tính tình rất bất hảo, giọng điệu ngả ngớn lại cộng thêm khuôn mặt tuấn tú trời sinh đều làm cho nữ tử mặt đỏ tim đập. Nếu không phải hôm nay vì lo lắng cho Thẩm Diệu, các nàng cũng đã không tức giận.
Mạc Kình nhíu mày, Thẩm Diệu là nữ nhi của Thẩm Tín, chắc chắn thường ngày được mọi người nuông chiều nhìn qua tính tình quật cường. Tạ Cảnh Hành kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy chỉ sợ Thẩm Diệu sẽ giận tím mặt.
Ngoài dự đoán của Mạc Kình, Thẩm Diệu nghe vậy rất nhanh liền nói:“Được, ta cầu ngươi, mang chúng ta đi ra ngoài.”
Lời này của nàng nói quá nhanh làm Tạ Cảnh Hành không nhịn được mà nghẹn một lúc. Hắn cẩn thận đánh giá lại nữ tử trước mặt, tuy nói là cầu người khác nhưng ánh mắt lại khác hẳn, tư thái ung dung, không yếu thế hơn người khác.
Loại cảm giác này thật vi diệu làm cho hắn cảm thấy nàng không phải đi cầu người mà giống như đang ra lệnh vậy. Không đợi Tạ Cảnh Hành nói chuyện, Thẩm Diệu lại lập tức nói:“Tiểu Hầu gia đây là nói lời không giữ lời?”
“Ngươi thật đúng là tiểu nhân lòng dạ bỉ ổi.” Tạ Cảnh Hành cười, nhẹ giọng nói:“Xuất hiện đi.”
Trong chớp mắt, xung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, nhìn qua tầm khoảng mười mấy người, cân xứng với thủ hạ của Dự Thân Vương.
Kinh Trập cùng Cốc Vũ hoảng sợ, Mạc Kình cũng cả kinh. Võ công của hắn không kém, nhưng cũng không biết nơi này khi nào ẩn giấu nhiều người như vậy, hiển nhiên đối phương thân thủ cao hơn hắn. Mà thiếu niên trước mặt này dễ dàng điều động nhiều cao thủ như vậy, thật sự làm cho người ta có chút suy đoán thân phận của hắn.
Tạ Cảnh Hành nói: “Động tác nhanh một chút, đừng đánh rắn động cỏ.”
Nhóm hắc y nhân cúi đầu “Dạ”, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm. Động tác của bọn họ đồng nhất không sai một li, nuôi hộ vệ ở trong nhà chỉ để bảo vệ rất khó có được khí chất như vậy.
Thời điểm Thẩm Diệu đang trầm tư liền nghe được Tạ Cảnh Hành nói: “phải Tốn một chút thời gian, đi sang bên kia đi thôi.”
Hắn xoay người đi về phía đối diện, giống như rất quen thuộc đường đi ở đây vậy.
“Đi theo hắn.” Thẩm Diệu nói.
Không biết thủ hạ của Tạ Cảnh Hành làm như thế nào, nhóm người của Thẩm Diệu đi hết một đường nhưng chẳng gặp được ai. Thậm chí ở Nam các-nơi Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt ở một hộ vệ cũng không có. Sau khi đến nơi an toàn, Thẩm Diệu xoay người nói với Mạc Kình:
“Ngươi trở về đi.”
Hộ vệ cũng có nơi ở của hộ vệ, lần này Mạc Kình vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, nếu người khác phát hiện chỉ sợ có biến.
Cốc Vũ cùng Kinh Trập theo chân Thẩm Diệu đi vào phòng. Tạ Cảnh Hành lại chưa rời đi. Mắt thấy Tạ Cảnh Hành muốn đi vào nội thất, Kinh Trập tiến lên phía trước cảnh giác nhìn hắn:“Công tử xin dừng bước.”
Tạ Cảnh Hành dừng bước thật, chẳng qua là nhìn bóng dáng của Thẩm Diệu nói:”Thẩm Diệu,ngươi làm lãng phí một đêm của bản hầu, ngay cả giải thích cũng không có sao?”
Bước chân của Thẩm Diệu dừng một chút, trong lòng thở dài. Tạ Cảnh Hành sinh ra giống như thất xảo linh lung tâm ( Tâm tư tinh tế?), tai thính mắt tinh làm người ta đố kị, nhiều sự việc chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy rõ ràng. Thẩm Diệu lười giấu diếm hắn, nàng nhìn Cốc Vũ cùng Kinh Trập một cái nói: “ Các ngươi ra ngoại thất ngủ trước đi, để Tiểu Hầu gia tiến vào.”
“Cô nương......” Cốc vũ có chút kích động:“Này không thích hợp......”
Cùng một nam tử xa lạ ở cùng phòng lúc nửa đêm là việc kinh hãi thế tục thế nào. Nếu bị người ta bắt được, đời Thẩm Diệu xong rồi. Cùng Phó Tu Nghi ở cùng một phòng còn có thể lý giải là nữ tử đang tự tương tư, dù sao cũng chẳng phát sinh cái gì, nhưng loại chuyện này nói không khéo chính là tự hủy danh dự cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được a.
“Căn bản không có người biết có cái gì phải sợ?.” Thẩm Diệu không nghe hai nha đầu nói, nhìn Tạ Cảnh Hành mở miệng: “Tiến vào.”
Tạ Cảnh Hành nhún vai theo Thẩm Diệu bước vào trong nội thất, lại quay đầu nhìn hai nha hoàn đang lo lắng ngoài cửa. Thẩm Diệu nhẹ nhàng đem cửa đóng lại.
Thẩm Diệu thắp đèn, đóng cửa sổ ngăn cách tiếng mưa tí tách ở bên ngoài, đến trước bàn ngồi xuống.
Tạ Cảnh Hành hứng trí đứng dự vào tường, nhìn nàng đang tự nhiên châm trà hỏi: “Ngươi vì sao không sợ ta?”
“Ta vì sao phải sợ ngươi?” Thẩm Diệu hỏi lại.
“Một cô nương ở cùng một nam tử xa lạ trong cùng một phòng, đêm hôm khuya khoắt, ngươi không sợ ta đối với ngươi có ý định xấu?” Hắn cười xấu xa. Dưới ngọn đèn càng làm khuôn mặt hắn thêm anh tuấn.
“Ta và ngươi vừa rồi đều nghe được chuyện của khuê phòng nữ tử, giờ Tiểu hầu gia mới nói có phải là quá muộn?” Thẩm Diệu thản nhiên nói.
Tạ Cảnh Hành sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút bất khả tư nghị (khó tin, khó tưởng tượng). Mấy năm nay hắn trải qua không ít chuyện, những điều trong tuổi hắn nên biết hắn đều biết, những điều hắn không nên biết hắn cũng biết. Ít nhất ở Định kinh, thậm chí Minh Tề, hắn cũng coi như là kiến thức rộng rãi. Nhưng lần đầu tiên trong đời hắn có một nữ tử mặt không đổi sắc nói với hắn về “chuyện của khuê phòng nữ tử.”
Lúc nãy do trời quá tối nên hắn không thấy được thần sắc của Thẩm Diệu, Giờ cẩn thận ngẫm lại, từ sau khi rời khỏi đó, thanh âm của Thẩm Diệu đều thực bình tĩnh, thái độ đều cực kì ung dung giống như người vừa rồi cùng hắn nghe ‘khuê phòng bí sự’ của người căn bản là một người khác. Hắn thực hoài nghi nha đầu kia có phải là quái vật hay không?
“Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?” Tạ Cảnh Hành ôm ngực nói.
Nếu là nữ nhi bình thường nếu không phải là túng quẫn thì cũng là xấu hổ không thôi, sẽ không bao giờ nhắc lại đến chuyện này nữa. Mà nàng, trước cùng hắn nghe chuyện, sau bình tĩnh nhắc tới, bản thân chẳng có chút xấu hổ nào, cho dù là nữ nhi của Uy Vũ đại tướng quân cũng thật đặc biệt.
Thẩm Diệu không nói.
Tạ Cảnh Hành gật đầu:“Suýt nữa thì quên, ngươi căn bản không phải là một nữ nhân mà là một tiểu nha đầu.”
Thẩm Diệu tuy đã trải qua một đời trở thành một người lão làng nhưng bộ dáng thì thật là …rất may mắn. Hai má trắng trắng nộn nộn chưa mất đi vẻ trẻ con, thời điểm không nói gi thoạt nhìn rất ít tuổi. Tạ Cảnh Hành thầm nghĩ, ước chừng nha đầu này tuổi còn quá nhỏ không hiểu chuyện khuê phòng của nữ tử nên thái độ mới thản nhiên như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy chính là nguyên nhân này, Tạ Cảnh Hành đến gần Thẩm Diệu từ trên cao nhìn xuống nói:“Chuyện huân hương trong phòng kia ta còn chưa tính với ngươi, thiếu chút nữa cũng ngã theo ngươi.” Hắn ra sức kéo hai má Thẩm Diệu một phen nói:“Ngươi giải thích như thế nào?”
Thẩm Diệu ngây người trong chốc lát, nàng không đoán được Tạ Cảnh Hành sẽ làm động tác như vậy,mà Tạ Cảnh Hành hình như cảm thấy chơi rất vui liền tiếp tục kéo hai má Thâm Diệu, Không phải là miết nhẹ nhàng mà không chút thương hương tiếc ngọc chà đạp. Dường như đã cho rằng nàng thật là một tiếu cô nương không màng thế sự.
“Làm càn!” Theo bản năng, nàng thấp giọng quát.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều giật mình.
Dưới ánh đèn, thiếu niên anh tuấn gương mặt cứng đờ, tròng mắt tối đen xẹt qua thần thái phức tạp. Hắn thu tay về khẽ cười một tiếng thảnh nhiên nói: “Vẫn là lần đầu có người dám đối ta nói hai chữ làm càn.”
Thẩm Diệu trong lòng tức giận mình luống cuống. Tạ Cảnh Hành có hành vi vượt ra ngoài lẽ thường, mới dưới tình thế cấp bách lại xuất ra phong thái của Hoàng Hậu. Người này vốn thông minh, không thể để hắn phát hiện. Nàng cũng không biết nói cái gì đành phải trầm mặc.