Người đứng ở đối diện không phải ai khác chính là Tạ Cảnh Hành.
Dưới ngọn đèn u ám, lông mày trên khuôn mặt anh tuấn nhíu chặt lại. Hàn ý lạnh lẽo bao phủ quanh thân khác hẳn với lúc ban ngày. Trông hắn… giống như một người khác vậy.
Kinh Trập cùng Cốc Vũ đã gặp Tạ Cảnh Hành nhiều lần đương nhiên biết đây là ai. Trong lòng hai người cả kinh, không tự chủ được mà chắn trước mặt Thẩm Diệu.
Mạc Kình lần đầu tiên gặp Tạ Cảnh Hành. Hắn không biết Tạ Cảnh Hành loại người như thế nào, theo lời nói và ngữ điệu của Thẩm Diệu thì dường như hai người này có quen biết. Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, suy nghĩ một lát rồi bật cười, thả tay ra sau đó trả kiếm cho Mạc Kình.
Hắn lười biếng lùi về phía cửa, khoanh tay nói:“Nha đầu Thẩm gia, ta và ngươi gặp nhau ở đây thật là có duyên.”
Thẩm Diệu không quan tâm hắn, phân phó hai nha đầu bên người cùng Mạc Kình: “Các ngươi nhanh rời khỏi đây đi.”
Cốc Vũ cùng Kinh Trập liếc mắt nhìn Tạ Cảnh Hành một cái, gật đầu bảo vâng. Đang muốn mang theo Thẩm Diệu rời đi thì Thẩm Diệu đã nói: “Các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.”
Trong phòng dần tối lại, chỉ thấy ngọn nến nhỏ bé hơi lay lay sắp tắt, Cốc Vũ bối rối kêu lên:“Cô nương......”
“Đi!” Thẩm Diệu mở miệng, mệnh lệnh của nàng tuy ngắn ngủi mà chắc chắn.Cốc Vũ khẽ run lên, Mạc Kình lắc đầu mỗi tay túm một nha đầu, phi người bay ra ngoài.
Tạ Cảnh Hành từ nãy đến giờ vẫn khoanh tay hứng thú nhìn hành động của Thẩm Diệu. Nàng mò đến bàn, đem hỏa chiết tử vừa tìm được đốt lư hương hình hoa lan vừa nãy ở trên bàn rồi định bước ra khỏi phòng.
Thẩm Diệu đang định bước ra ngoài. Tạ Cảnh Hành nhìn theo nàng nhướn mày. Tay khẽ búng một cái, ngọn nến trong phòng phụt tắt. Một bóng dáng đột nhiên bay đến trước mặt của Thẩm Diệu, nhẹ ôm thắt lưng nàng. Thẩm Diệu chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào l*иg ngực ấm áp. Người nọ ôm nàng lăn một vòng, chớp mắt, thân thể hai người đã ở trong gầm giường.
“Ngươi......” Thẩm Diệu kinh sợ không thôi.
“Xuỵt” Thanh âm của Tạ Cảnh Hành lại vang lên:“Có người đang tới.”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân của một người. Thân mình của Thẩm Diệu khẽ cứng đờ.
Nàng vạn vạn không ngờ tới, hành động của người nọ lại mau như vậy.
Mà việc làm người ta cảm thấy may mắn hơn cả là người tới có đốt đèn. Bất quá chuyện này nàng cũng có thể đoán được trước. Lấy tính tình của người kia mà nói chắc chắn sẽ không đốt đèn.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng nói:“Vương gia, đều an bài tốt lắm.”
“Các ngươi lui ra đi, canh giữ ở bên ngoài, đừng làm phiền hứng trí của bổn vương.” Một thanh âm khàn khàn khác vang lên. Tròng mắt Thẩm Diệu hơi hơi động, quả nhiên là Dự Thân Vương.
“Thẩm Tín a Thẩm Tín......” Thanh âm của Dự thân vương tràn đầy đắc ý, tựa hồ còn có chút hưng phấn biếи ŧɦái:“Bổn vương muốn nếm thử, nữ nhi của ngươi cùng nữ nhân khác có gì khác nhau.”
Tiếng bước chân dần hướng đến bên giường.
Nắm đấm trong tay Thẩm Diệu dần dần nắm chặt.
Tạ Cảnh Hành hơi hơi cúi đầu, bởi vì tư thế, cằm hắn liền đặt ở trên đầu Thẩm Diệu. Vừa cúi xuống một cái có thể ngửi thấy mùi tóc nữ tử thơm ngát. Tuy trong tối không nhìn thấy được vẻ mặt của Thẩm Diệu nhưng thân thể căng thẳng trong lòng, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng không hề phản ứng với hành động này.
Trên giường vang lên thanh âm của quần áo bị xé rách lẫn tiếng nói dữ tợn của Dự thân vương,lời xấu xa tuôn trào . Thẩm Thanh tựa hồ khôi phục một ít thần trí, phát ra kháng cự rất nhỏ. Nhưng mà thanh âm kia mềm nhũn giống như không phải kháng cự mà là đang nghênh đón.
Trong không khí lan tỏa một cỗ hương vị mờ ám khiến người ta mặt đỏ tim đập mang theo chút hoa lan thơm ngát, khiến người ta không phòng bị mà hít vào.
Thẩm Diệu cũng dần dần cảm giác được một tia không đúng, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng. Huân hương nàng lúc rời đi đốt là thúc tình hương bây giờ là tự làm tự chịu. Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ gặp tình huống như vậy không khỏi giận chó đánh mèo với vị khách không mời mà đến – Tạ Cảnh Hành. Nếu không phải vì Tạ Cảnh Hành xuất hiện làm nảy sinh biến cố thì bây giờ nàng đã rời đi rồi, làm gì rơi vào tình trạng quẫn bách như vậy. Nghĩ đến đây trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây ra tất cả sự việc.
Đáng tiếc bây giờ không có ánh sáng, cái gì cũng không thấy, Thẩm Diệu do dự một chút không dám kinh động đến người trên giường liền dụi đầu vào vạt áo của Tạ Cảnh Hành che mũi lại.
Nàng biết huân hương kia không phải thứ tốt gì, càng biết không nên hít phải. Bản thân Thẩm Diệu chỉ nghĩ tới biện pháp dùng vạt áo của Tạ Cảnh Hành che mặt mũi lại nhưng lại không nghĩ đến Tạ Cảnh Hành chính là một nam nhân.
Thời điểm Tạ Cảnh Hành phát hiện huân hương này có vấn đề thì hắn đã hít rất nhiều, đã thế trong lòng lại còn ôm một tiểu nha đầu. Thẩm Diệu giờ tuy miệng còn hơi sữa dáng người tuy thường thường nhưng cũng là nhuyễn ngọc ôn hương. Vào thời điểm mấu chốt thân thể của hắn có chút căng thẳng, Thẩm Diệu không biết là vô tình hay cố ý cọ cọ vào thân trên của hắn, gắt gao chôn đầu trong ngực hắn.
Tạ Cảnh Hành hít sâu vào một hơi, từ khi sinh ra cho đến nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy chật vật như vậy. Trên đầu, giường lớn đang kêu “Cót két “ không ngừng, tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân cùng thanh âm của nam nhân hòa quyện vào nhau làm người ta mặt đỏ tim đập.
Động tĩnh kia làm cho người ta hoài nghi dưới lực lớn như vậy giường có thể sụp xuống hay không?
Cắn răng nghe xong non nửa canh giờ, động tĩnh trên giường dần dần nhỏ,người trên giường tựa hồ mệt mỏi trong chốc lát. Thân mình Thẩm Diệu cũng cứng ngắc- nàng sắp chịu không được. Vừa lúc đó,Tạ Cảnh Hành lăn một vòng, thừa dịp không ai để ý bay vυ't ra bên ngoài một cách nhanh chóng. Trời đen như hũ nút,cũng không biết hắn làm như thế nào không kinh động đến Dự Thân vương.
Ra ngoài không xa, Thẩm Diệu liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ba người Cốc Vũ.
Thấy nàng đi ra, Kinh Trập kích động thiếu chút nữa nhảy lên, sợ có người khác bên ngoài nghe được, Kinh Trập nhỏ giọng: “Cô nương, nô tỳ lo lắng muốn chết, vừa nãy có người đi vào, người không bị người đó phát hiện sao …” Đang nói một nửa, Kinh Trập liền im bặt bởi lúc này nàng vừa nhìn rõ tư thế của Thẩm Diệu….
Thẩm Diệu vẫn đang bị Tạ Cảnh Hành ôm. Tạ Cảnh hành thân hình cao lớn, ôm Thẩm Diệu cũng không quá sức. Kinh Trập thấy vậy liền tức giận nói: “Ngươi mau buông cô nương nhà ta ra!”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày, buông tay. “Ba” một tiếng, Thẩm Diệu trực tiếp té ngã trên mặt đất.
“Ngươi!” Cốc Vũ tức giận, nàng không ngờ được phương thức buông tay của Tạ Cảnh Hành lại thô bạo như vậy. Cốc Vũ nâng Thẩm Diệu dậy đau lòng nói: “Cô nương, người không sao chứ?”
Mạc Kình nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Hành, trong lòng kinh ngạc không thôi. Người này thoạt nhìn là một thiếu gia con nhà võ, gia thế bất phàm. Hơn nữa mình ở trong tay người này không thể phản kháng.
Thân thủ như thế không khỏi làm hắn lác mắt. Nhưng đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở nơi này không khỏi làm người ta hoài nghi. Vừa rồi hắn mang theo Cốc Vũ cùng Kinh Trập ra ngoài liền thấy có người đang đi vào phòng Thẩm Diệu, phía sau còn mang theo một thị vệ thân thủ bất phàm. Nếu không phải hắn tinh mắt, trốn mau thì chỉ sợ bây giờ đang gặp một phiền toái lớn. Mạc Kình không nhịn được liếc Thẩm Diệu một cái. Chẳng lẽ Thẩm Diệu biết trước được tối nay đám người kia sẽ đến? Vậy nàng bảo hắn đem Thẩm Thanh đến phòng nàng rốt cuộc là có ý gì?
Thẩm Diệu đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, bình tĩnh nhìn về phía Tạ Cảnh Hành: “Đêm đã khuya rồi, ta không quấy rầy Tiểu Hầu gia làm việc, xin phép đi trước.” Thái độ vô cùng xa cách.
Lúc này, mưa vẫn chưa dứt, từng hạt nước nhỏ như hạt bụi rơi trên người của nàng làm ướt quần áo của nàng. Dưới ánh sáng của đèn l*иg, ánh mắt của Tạ Cảnh Hành đảo qua mặt nàng rồi như xem kịch vui nói:“Từ nay về sau đi ra ngoài phải đem theo mấy tên thị vệ cường tráng chút để bảo vệ, ngươi muốn tìm chết bản hầu cũng không ngăn cản…”
Hắn nói quả thực rất nặng lời, khuôn mặt tuấn tú còn lộ ra một nụ cười bất hảo.