Bình thường, xinh đẹp cùng tàn nhẫn hung ác không thể đánh đồng.Giống như lời người xưa nói, khoa chân múa tay, chiêu thức đẹp mắt nhất định không có lực, mà chiêu thức chân chính có lực, chính là cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng mà Tạ Cảnh Hành không như vậy. Hắn sinh ra vốn là tuấn tú phong lưu, nhưng khi hắn ngồi trên lưng ngựa, trường thương ở phía trước, lại giống như chiến thần oai hùng. Cái loại khí chất,là kinh nghiệm sa trường mà rèn ra làm cho người ta hoàn toàn không thể rời mắt khỏi hắn. Nhan sắc cùng sức lực, tuấn tú mà ngoan lệ, hắn như con sói đầu đàn xinh đẹp, có một loại quý khí dũng cảm mà mỹ lệ làm cho người ta nhìn mà tim đập nhanh.
Tử y phiêu trong gió, tuấn mã lao nhanh bay vυ't lên, ở dưới đài, nhiệt huyết của người trong toàn trường tựa hồ cũng theo tiếng vó ngựa mà đi lên. Hắn có một loại khí chất kỳ quái, có thể khiến tâm tình người khác bay lên theo vó ngựa.
Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ hai mắt gắt gao theo dõi tử y thiếu niên, bọn họ cũng tách ra, một trái một phải đánh về phía Tạ Cảnh Hành, muốn bao vây tiêu diệt Tạ Cảnh Hành. Thật sự là một hành động không biết xấu hổ vậy mà bao vây hai đánh một.
Dưới đài mọi người kinh ngạc hô lên liên tục, Phó Tu Nghi nói:“Tạ Cảnh Hành, đúng là người kế thừa tốt nhất của Tạ gia.”
“Sao ngươi có thể ăn nói hồ đồ như vậy?” Chu vương cười:“Ngay cả Tạ Đỉnh cũng quản không được. Chỉ sợ chính là một Hỗn thế ma vương.”
Phó Tu Nghi cười mà không nói. Tạ Cảnh Hành tuy rằng nhìn bề ngoài không tốt, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu. Cho dù là có âm mưu gì trước mắt thì với thực lực gần như tuyệt đối như thế cũng không là vấn đề gì to tát. Sở dĩ Tạ Cảnh Hành đem thái độ bất cần đời biểu hiện ra bên ngoài, là vì hắn không có gì phải e ngại. Mà thứ khiến cho hắn không hề sợ hãi...... Chắc là vì quá tự tin đi.
Không giống Chu vương cuồng vọng tự đại, cũng khác hẳn với Tĩnh vương cẩn thận, Phó Tu Nghi cho tới bây giờ đánh giá một người, đều là xem thực lực toàn diện. Hắn từng phụ tá rất nhiều người, có tài tuyên truyền, nhìn qua rất nhiều sự việc mà không hề chớp mắt, những gia tộc lớn sa sút, nếu không có tội ác tày trời thì cũng là đắc tội người khác. Chỉ cần có tài chắc chắn sẽ có chỗ dùng, nhân phẩm, khí độ, hoặc là thái độ xử sự, đối hắn mà nói cũng không quan trọng.
Tạ Cảnh Hành toả sáng như vậy, thật sự là muốn đem hắn thu về bên cạnh làm việc cho mình, đáng tiếc...... Lại là tiểu hầu gia của Lâm An hầu phủ. Mà Lâm An hầu phủ, dù sao không thể cùng giang sơn Minh Tề tồn tại lâu.
Buông lòng tiếc hận, Phó Tu Nghi tiếp tục giương mắt nhìn thiếu niên trên đài. Tạ Cảnh Hành ở giữa hai huynh đệ tạ gia linh hoạt trái phải tránh né. Giống như một cái đuôi rắn. Cho dù Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều có vây đến kín kẽ như thế nào, hắn cũng có thể nhẹ nhàng thoát ra. Hai huynh đệ kia vốn song thương phối hợp khăng khít, lại bị Tạ Cảnh Hành hai ba chiêu phá vòng vây, nhìn qua điểm yếu chồng chất, thật sự rất buồn cười.
Có đánh giá mới có thể phân chia cao thấp, từ lúc đánh nhau, ai cao ai thấp, ưu điểm,nhược, cơ hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Hai huynh đệ Tạ gia ở trước mặt Tạ Cảnh Hành, thật sự là không chịu nổi một đòn.
“Trời ạ,” Bạch Vi che miệng kinh ngạc:“Tạ tiểu hậu gia rõ ràng đang đùa giỡn hai huynh đệ của mình .”
“Không sai,...” Dịch Bội Lan cũng sợ hãi:“ Mã thương của hai huynh đệ Tạ gia, nhìn qua tương đối chật vật.”
Nhóm nữ quyến đều có thể nhìn ra,nhóm nam quyến sao có thể không thấy? Tạ Cảnh Hành vốn có thể một chiêu hạ gục, lại cố ý từng chút từng chút một áp sát Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều. Giống nhau sư tử bắt được một con thỏ, cũng không vội vã ăn ngay, ngược lại đùa giỡn tra tấn.
“Tạ tiểu hầu gia đúng là rất giỏi,” Phùng An Ninh nói:“ Mã thương của hai huynh đệ Tạ gia vốn dĩ rất kiêu ngạo, nhưng hôm nay so sánh, thật sự là khác nhau một trời một vực. Chỉ sợ hôm nay sẽ thất bại thật thê thảm.”
Thẩm Diệu cúi đầu nhìn ván cờ trước mặt.
Không đơn giản như vậy, như vậy làm sao có thể tính là thất bại thê thảm? Thế (cờ) này chỉ vừa mới bắt đầu.
Nàng từ từ hạ con trắng xuống, hai quân đen nháy mắt bị ăn. Trên bàn cờ xuất hiện một chỗ trống nhỏ.
Trên đài, hai người Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều rốt cuộc bị chọc giận. Bọn họ giống như khỉ bị Tạ Cảnh Hành trêu chọc nửa ngày, trong lòng căm tức lại nhục nhã. Tạ Cảnh Hành hôm nay rõ ràng là cố ý làm cho hai huynh đệ họ không xuống đài được,cũng biết biểu hiện vừa nãy của chính mình không tốt cỡ nào. Tạ Trường Võ trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ sát ý. Hắn hung tợn trừng mắt tử y thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên trên lưng ngựa tuấn tú phi phàm, bộ dáng cười như ko cười cực kỳ gây chú ý. Từ khi sinh ra, hắn đã là thiên chi kiêu tử của Lâm An hầu phủ. Nhưng mặc dù là như vậy, hắn vẫn trước sau như một khinh thường Lâm An hầu phủ. Vô luận là địa vị thế tử, vẫn là Tạ Đỉnh bất công....... Hắn tựa như vua trong rừng rậm, một lão hổ kiêu ngạo anh hùng, bá đạo chặn đường sống của mọi người! Làm cho người ta không thể không hận!
Vô cùng chật vật, mặt nạ hoàn mỹ mà Tạ Trường Võ duy trì cho tới bây giờ rốt cuộc không thể duy trì mà vỡ tan, hắn rống lớn một tiếng, nắm trường thương thẳng tắp hướng Tạ Cảnh Hành phóng qua, trong nháy mắt, hung tợn đem trường thương đâm vào mông con ngựa của Tạ Cảnh Hành!
Toàn trường cả kinh!
Trong tỷ thí mã thương, chưa bao giờ có người đi công kích ngựa của đối phương. Bởi vì ngựa làm vật cưỡi, làm như vậy có khả năng thương tổn đối phương. Ở trên lưng ngựa ngã xuống dưới, nhẹ thì tĩnh dưỡng ba bữa nửa tháng, nặng thì gãy tay gãy chân, thậm chí gẫy cổ mà đi đời, đều là chuyện bình thường. Dù sao kiểm tra chính là đánh giá năng lực đệ tử, không nhất thiết phải thấy máu, cho nên tình huống như vậy chưa bao giờ xảy ra.
Tạ Trường Võ làm như vậy, thật sự là hành vi của tiểu nhân.
Tạ Trường Triều cũng bị động tác của Tạ Trường Võ làm cả kinh, nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu được. Cơ hồ không có do dự, hắn điều khiển ngựa hướng tới phía Tạ Cảnh Hành.
Đúng là muốn đem Tạ Cảnh Hành té ngựa rồi bị ngựa giẫm mà chết!
Hai huynh đệ này chẳng lẽ điên rồi! Người trong toàn trường chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, cứ coi như không nói tới chuyện này ở Minh Tề có phạm pháp hay không, nhưng nếu ở Lâm An hầu phủ, Lâm An hầu biết chuyện này, Tạ Cảnh Hành nếu xảy ra chuyện gì, hai huynh đệ tạ gia có thể trốn sao?
Nhóm nữ quyến kinh ngạc hô lên, nhóm nam quyến cơ hồ cũng là nuốt một ngụm khí lạnh, kẻ nhát gan đã bịt chặt hai mắt. Phùng An Ninh được chiều chuộng, cũng sợ tới mức hét rầm lêm.
Thẩm Diệu cổ tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng thiếu niên trên đài.
Hai huynh đệ Tạ gia, quả nhiên không phải đối thủ giỏi giang gì, nước cờ này, đi đã muốn thua, mà Tạ Cảnh Hành...... Cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ thấy hắc mã kia kêu dài một tiếng, hai móng trước lập tức dương cao, cơ hồ muốn đứng thẳng lên, rồi sau đó điên cuồng giãy dụa. Tử y thiếu niên trường thương ở trong tay giống một bông hoa xinh đẹp, đạp vó ngựa, trường thương kia gập ngang lại, đem hai vó ngựa hung hăng đè xuống, tuấn mã lập tức khụy xuống đất, rốt cuộc không đứng lên nổi.
Mọi người còn chưa phản ứng kịp, mũi chân Tạ Cảnh Hành điểm nhẹ, không nói hai lời liền phi thân nhảy, dáng người hắn xuất chúng, tiêu sái giống như tiên nhân. Mà trường thương duỗi vừa lật, Tạ Trường Võ bị hắn đạp xuống dưới. Một tay kia cũng là tùy ý nhặt một phiến đá nhỏ, bắn một cái khiến đầu gối ngựa của Tạ Trường Triều khụy xuống, Tạ Trường Triều tránh không kịp, lập tức ngã sấp xuống dưới.
Hai huynh đệ đều bị ngã xuống ngựa chỉ trong nháy mắt. Mà Tạ Cảnh Hành một chân lười biếng dẫm vai Tạ Trường Triều, tay kia cầm trường thương chỉ vào đầu Tạ Trường Võ, tự tiếu phi tiếu nói:“Ngay cả ca ca cũng dám đánh lén, thật đúng là...... Không biết lượng sức.”