Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu

Chương 51: Một người thành trận

“Tam đệ, cùng lên đi.”

Lời Tạ Cảnh Hành nói ra làm Tạ Trường Triều dưới đài cũng ngây cả người.

Lúc trước hắn thấy Tạ Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện, còn tưởng rằng Tạ Cảnh Hành cố ý vì Thẩm Diệu giải vây, dù sao vị huynh trưởng này làm việc cũng không giống với người bình thường. Nhưng bây giờ Tạ Cảnh Hành nói những lời này, lại làm cho hắn ngây ngẩn cả người. Lên đài khiêu chiến là Tạ Trường Võ, liên quan gì tới hắn ?

Hôm nay Tạ Đỉnh không ở đây, Tạ Trường Triều đành phải nhìn về phía Tạ Trường Võ, thấp giọng hỏi:“Nhị ca, làm sao để từ chối bây giờ?”

Tạ Trường Võ ngày thường tinh ranh hơn so với Tạ Trường Triều , nghe ra ý trong lời nói của Tạ Cảnh Hành nhất thời có chút tức giận, Tạ Cảnh Hành muốn khiêu chiến, lại nói một mình hắn không đủ, còn phải thêm Tạ Trường Triều, đây là có ý gì? Đơn giản chính là nhục nhã hai huynh đệ bọn họ Tạ Cảnh Hành vậy mà nói hai huynh đệ bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, không khỏi quá mức tự cao tự đại!

Tạ Trường Võ bị lời nói của Tạ Cảnh Hành chọc giận, mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Sắc mặt của hắn cũng không tốt đứng lên, giọng nói còn mang theo chút tức giận:“Đại ca nói như vậy, tràn đầy tự tin, hoàn toàn không đem bọn đệ để ở trong mắt.”

Trên đài, Tạ Cảnh Hành đem thảo quả tử trong tay quan khảo nghiệm lấy lại từ từ thưởng thức, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, lười biếng nói:“Không sai, đúng là không đem bọn ngươi để vào trong mắt.”

“Hai người các ngươi từ nhỏ luyện võ chưa từng cùng ta tỷ thí, nghe người ta nói các ngươi nhân tài nổi bật, hôm nay làm cho người làm ca ca ta mở rộng tầm mắt đi?” Hắn tiếp tục nói.

Mọi người trong toàn trường có vẻ cũng nghe ra mấy huynh đệ Tạ gia bất hòa. Chuyện của Lâm An hầu phủ toàn bộ Minh Tề đều biết . Cho tới nay đối với quan hệ của mấy huynh đệ này tất cả mọi người đều có suy đoán khác nhau, mà Tạ Cảnh Hành đối Lâm An hầu phủ vẫn là thái độ lạnh nhạt, thậm chí khinh thường nói chuyện cùng hai thứ đệ, cứ lạnh nhạt như vậy có vẻ cũng khong quá để tâm.

Hôm nay là lần đầu tiên, Tạ Cảnh Hành ở trước mặt trước mọi người làm mất mặt hai vị thứ đệ. Dưới đài mọi người sôi nổi nghị luận, có người muốn xem náo nhiệt , cũng có người đối với kết quả chờ mong.

Thẩm Diệu nhìn kia thái độ tùy ý của thiếu niên tuấn mỹ trên đài, Tạ Cảnh Hành người này, thật sự là có chút kỳ quái. Nhìn như tùy hứng mà phóng túng, lại giống như có một dây thanh minh vẫn chỉ dẫn hắn. Bây giờ, hai huynh đệ tạ gia kia vẫn luôn bị hắn dắt mũi dẫn đi, chính mình còn hồn nhiên không phát giác. Chỉ sợ sau trận thi ngày hôm nay, hai huynh đệ tạ gia bất kể là mặt hay là mũi đều mất sạch, một chút cũng không còn

Tạ Trường Võ nghe vậy, đột nhiên cười lạnh một tiếng, một chữ một chút một nói: Luận bàn mà thôi, có gì không thể?” Hắn nhìn Tạ Cảnh Hành, ánh mắt khôn khéo bốc lên các loại cảm xúc khác thường, hắn nói:“Nếu ca ca muốn như thế, Tam đệ cùng lên đi. Chỉ sợ đến lúc ấy, ca ca cũng đừng nói là bọn đệ đệ khi dễ người.”

Hắn cứ như vậy đem bất mãn nói ra, hiểu theo nghĩa khác, nếu Tạ Cảnh Hành thua bởi huynh đệ bọn hắn, vậy cũng là Tạ Cảnh Hành khơi mào chuyện này trước, cùng hai người bọn họ không có quan hệ, Tạ Cảnh Hành thậm chí còn bị người ta chê cười.

Tạ Trường Triều còn có chút do dự, nhưng nhìn đến ánh mắt của Tạ Trường Võ lập tức phục hồi lại tinh thần,:“Bọn đệ đệ nhất định sẽ phụng bồi.”

Đợt kiểm tra “Chọn” này, bất kể là thể loại gì, cũng không quan trọng có bao nhiêu người, thậm chí chẳng phân biệt nam nữ, đều là tự do. Tạ Cảnh Hành đưa ra yêu cầu này cũng không có trái luật. Tạ Cảnh Hành cong môi cười, nụ cười tà khí hấp dẫn không ít ánh mắt thiếu nữ, hắn trêu tức nói:“Có muốn cũng lập giấy sinh tử hay không?”

Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ thân mình cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi đứng lên, Tạ Cảnh Hành lại lười biếng nói:“Nói giỡn mà thôi, huynh đệ tỷ thí, không cần ngươi chết ta sống.”

Thẩm Diệu khóe miệng cũng nhẹ nhàng giơ lên, Tạ Cảnh Hành miệng lưỡi nói chuyện cũng quá độc. Nếu hai huynh đệ tạ gia muốn lên đài, nơi này cũng không có chuyện của nàng, liền sửa sang lại váy áo, tự nhiên xuống đài.

Đến nhóm nữ quyến, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh rất xa cũng không có tiến lên đáp lời, nhưng Phùng An Ninh lại rất nhanh chạy tới. Nàng nói:“ kỹ năng bắn của ngươi sao lại tốt như vậy, hay là muốn nữ thừa phụ nghiệp(con gái kế nghiệp cha)?”

Trong lòng Thẩm Diệu nổi lên 1 gợn sóng, hiện nay hoàng thất đối với Thẩm gia như hổ rình mồi, đừng nói là nàng, cho dù đại ca của mình tình cảnh cũng là cực kì nguy hiểm. Lúc trước đại ca bị một nữ nhân bị hủy cả đời, nay nếu Thẩm gia chưa sụp đổ, nàng sẽ dùng biện pháp của chính mình, bảo vệ Thẩm gia, giống như lúc vừa ròi ở trên đài, ai dám không cho Thẩm gia mặt mũi, nàng liền không chút do dự hoàn trả gấp trăm lần!

“Ngươi đoán xem, ba người trên đài ai sẽ thắng?” Phùng An Ninh đột nhiên đổi chủ đề, lải nhải nói:“Tạ gia tiểu Hầu gia tuy rằng thanh danh bên ngoài rất tốt, nhưng chúng ta cũng chưa tận mắt thấy qua, có lẽ là đồn đãi không đáng tin. Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều năm trước đều đạt hạng nhất, hai người đấu với một người, nhìn như thế nào cũng đều là Tạ tiểu hầu gia chịu thiệt.”

Tạ Cảnh Hành chịu thiệt? Thẩm Diệu trong lòng bật cười, bên ngoài vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.

Mà trên đài Tạ Trường Võ cũng nói:“Chúng ta hai người đối với ngươi một người thật sự là không tốt, cho nên chúng ta chọn mã thương đi.”

Mã thương: là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa.

Lúc này, Thẩm Diệu bật cười thật.

Tạ Cảnh Hành nhướng mày:“Mã thương? Được!”

Quan khảo nghiệm rất nhanh tìm 3 con tuấn mã,đài thi đấu kia rất rộng, nếu thao tác tốt, có thể khống chế con ngựa tùy ý chạy. Ba hoa thương cũng lần lượt được ném vào tay ba người.

“Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều lại là song thương a.” Phùng An Ninh kinh hô. Hai huynh đệ Tạ Trường Triều cùng Tạ Trường Võ phối hợp rất ăn ý, có thể đem hai mã thương biến thành một, sau đó hợp hai làm một, dùng phương pháp này, hàng năm mã thương của bọn họ đều đạt hạng nhất. Cũng bởi vậy, Tạ Trường Võ chọn cái này, cũng chính là hy vọng có thể hung hăng đè áp Tạ Cảnh Hành.

Nhưng trên thực tế, trong mắt Thẩm Diệu, người khác không biết, nàng lại biết. Ở tấu chương của Hoàng thất Minh Tề, có một sổ chuyên ghi lại trận pháp của Tạ gia ở trên chiến trường. Tạ Cảnh Hành không đơn giản, bởi vì hắn có thể một người thành trận.

Một trận chiến trường, một hoa thương, một tuấn mã, một người,chỉ vậy thôi, nhưng cũng có thể đánh quân địch tan tác. Trận pháp như vậy chỉ thích hợp với tướng lĩnh khi tác chiến, mà Tạ Cảnh Hành chưa bao giờ thua.

Hai huynh đệ Tạ gia làm sao có thể chống lại tướng quân của một quốc gia? Chỉ sợ hôm nay sẽ thành trò cười cho người cho thiên hạ.

Tay trống (người chơi trống) cầm dùi trống đánh thật mạnh, khi tiếng trống vang lên, trận đấu bắt đầu.

Tạ Trường Võ cùng Tạ Trường Triều liếc nhau, hai con ngựa song song mà chạy, bọn họ vốn là đã trải qua huấn luyện, tới bước chân ngựa cũng giống nhau như đúc, mà hoa thương trong tay vung lên cũng không có khác biệt, nhìn từ xa , giống như một người phân thân thành hai người, thật sự là có chút đáng sợ.

Tử y thiếu niên lười biếng nâng tay, hắc mã dưới thân bỗng nhiên ngưỡng đề (ngửa người), hướng phía trái ngược chạy đi. Mọi người ồ lên, nhưng thấy hắn đem mã thương đặt trước người, tử y tung bay như chớp, như gió mạnh, như mưa rào, trong nháy mắt sát khí toả ra tứ phía, ngũ quan tuấn mỹ như ngọc diện Tu La.