Cứ tưởng chừng cả đời tôi sẽ mãi vô vị nhàm chán đến bi thương cho đến khi gặp được cô ấy. Lưu Minh Châu chính là tên của cô ấy. Cô ấy khác hoàn toàn với tôi từ học lực đến tính cách. Là học sinh mới chuyển đến lớp học gần đây nhưng lại hòa đồng rất nhanh với mọi người. Với bề ngoài thanh tú khả ái, lại còn rất năng nổ nên cô ấy rất được mọi người hoan nghênh. Ấn tượng của tôi về cô ấy chính là nụ cười tỏa nắng, hầu như mỗi lần nhìn thấy cô ấy tôi đều nhìn thấy nụ cười phóng khoáng tươi tắn đầu tiên. Khả năng học kém nhưng lại rất năng nổ trong những sự kiện trong trường, lại còn hay cúp học nữa, cô ấy hoàn toàn tự do. Sự tự do ấy khiến tôi khó chịu nhưng lại ngưỡng mộ đến kì lạ.
Cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ chẳng liên quan gì đến nhau cho đến khi cô giáo xếp cô ấy ngồi chung với tôi để kèm cặp cô ấy. Khi quay xuống tôi bất chợt va vào nụ cười của cô ấy, tim tôi bỗng lệch một nhịp. Mỗi khi đến lớp cô ấy đều gục mặt lên bàn rồi ngủ đến hết tiết đầu, sau đó sẽ nghịch ngợm chọc phá những người bạn gần bàn bởi những trò đùa vô vị sau đó cười lớn. Dáng vẻ ngốc nghếch nhưng lại cố tỏ ra lưu manh ấy khiến tôi bất giác mỉm cười trong vô thức và không may bị cô ấy bắt được. Kể từ lúc ấy tôi trở thành đối tượng để cô ấy quấy phá, thật bất ngờ là tôi không thấy phiền mà còn cảm thấy khá là thú vị, nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng vô biểu cảm trước những trò hề đáng yêu của cô ấy. Không biết từ lúc nào, tôi ngày càng mong chờ mỗi khi đến trường hơn.