Cuộc đời tôi như được sắp đặt sẵn, mọi việc đều như trong dự liệu của tôi, tôi đã dần dần trở thành con nhà người ta trong mắt mọi người nhưng với ba mẹ tôi thì vẫn chưa đủ!!
Có lẽ cả đời tôi cũng không thể trở thành con người hoàn hảo trong mắt của họ được, vì tôi chính là con của họ. Họ muốn tôi trở thành người như thế này như thế kia, nhưng cho dù làm được họ vẫn sẽ mãi không bao giờ công nhận tôi, họ bắt tôi phải kính trọng họ, nhưng họ chưa từng quan tâm tới suy nghĩ của tôi. Họ định đoạt mọi thứ kể cả quy luật thở của tôi, chèn ép tôi biến thành loại người mà tôi không muốn.
Tôi đã từng hỏi họ: ‘’Ba mẹ có bao giờ thật sự yêu thương con chưa?’’ Đáp lời tôi chính là giọng nói lạnh lùng phẫn nộ của mẹ: ‘’Tao không yêu mày thì tại sao tao phải cho mày học nhiều lớp học thêm như vậy! mày biết số tiền để mày ăn học lớn lắm không! Mày chỉ việc học thật giỏi thôi cũng khó lắm à? Nhiệm vụ của mày chỉ là học và học rồi sau này cưới vợ để chăm lo cho tụi tao khi về già. Đơn giản đến như thế mà mày cũng không làm được thì tao đẻ ra mày làm gì?’’. Những lời nói của bà ấy khiến tôi cảm thấy hụt hẫng, rồi tự giễu không hiểu bản thân đang trông chờ vào cái gì nữa, liếc nhìn sang cha tôi- ông ấy chỉ im lặng, mặt mày cau có tỏ ra khó chịu rồi gằn giọng nói : ‘’ Lên lầu học bài!’’.
Từ lúc ấy tôi không còn trông chờ vào cái tình thương rẻ mạt của cái gia đình này nữa, cái gì mà: tốn tiền nhiều cho tôi học thành tài, chẳng phải mục đính cuối cùng chính là để họ khoe khoang với mọi người và chăm họ lúc cuối đời sao? Cái đó đâu phải là tình thương, mà chính là đầu tư a - tốn tiền lúc đầu nhưng sinh lời lúc sau. Thì ra tôi chỉ là công cụ thôi, công cụ để họ kiêu ngạo.