Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 29: Lời Lẽ Cợt Nhả

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Thanh âm kia tựa như than thở cùng dò hỏi, dường như ép buộc cô đưa ra câu trả lời.

Tạ Tư Dương chịu không nổi, mặt dần đỏ lên.

Mặc dù đeo tai nghe, nhưng tiếng thở dốc của anh vô cùng nặng nề, cô sợ sẽ đem các bạn trong phòng đánh thức.

Cô theo bản năng dùng tay sờ mặt mình, “Anh đừng nói mấy lời đó được không.”

Bên kia cười nhẹ một tiếng: “Được, tôi không nói, tôi làm chết em. Đến lúc đó tôi muốn ở bờ biển thao em, biết vì cái gì sao?”

Không muốn biết, khốn kiếp thật!

“Em quá ướt.” Anh nói, “Sờ sờ vυ' liền ướt, thời điểm tiến vào còn không biết sẽ đem tôi biến thành cái dạng gì.”

Tân Thành Khuyết không ngừng nói ra lời cợt nhả: “Sau đó tôi sẽ lật người em lại, từ phía sau đem mông em nâng lên, làm chết em, làm cho em liếʍ, bắn lên trên ngực em.”

Độ ấm ngoài ban công thấp, nhưng Tạ Tư Dương lại cảm thấy chính mình quá nóng. Giống như ngày đó vậy, phảng phất thực sự có một cây côn ŧᏂịŧ đè trên mông cô, lúc nặng lúc nhẹ mà thao động.

“Anh đừng nói nữa.” Trong lòng cô vừa xấu hổ buồn bực.

Quả là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Tư tưởng hai đời đều da^ʍ như vậy!

Tân Thành Khuyết buồn cười ra tiếng: “Vậy em có ướt không.”

“Không có.” Tạ Tư Dương không chút nghĩ ngợi liền nói. Kỳ thật, cô đã có thể cảm nhận được dưới thân mình đang có dòng nước chảy ra, thật oán giận bản thân không có tiết tháo.

Cũng may anh ta không truy cứu thật hay giả.

Tiếng thở dốc bên kia ngày càng nặng, không biết qua bao lâu, lại vang lên tiếng chảy áo của vòi sen.

Lâu đến mức Tạ Tư Dương muốn ngủ trên ban công luôn.

Vẫn là Tân Thành Khuyết phát hiện. Anh mặc tốt áo tắm dài đi ra ngoài, phát hiện tiếng hít thở cô rất cạn. Đã trễ thế này, anh biết lấy tính tình của cô tuyệt đối sẽ không ở trong ký túc xá cùng anh nói chuyện điện thoại.

Vừa mới trải qua điên cuồng, lại làm anh có chút hối hận.

Trong lòng cô, hắn có phải hay không chính là một tên gia hoả tình trùng lên não?

“Tạ Tư Dương,” anh gọi cô, “Về phòng ngủ.”

Cô mê mê hoặc hoặc mà lên tiếng. Sau đó nhẹ nhàng bước chân quay về phòng ngủ.

“Đắp chăn cho đàng hoàng, không cần tắt điện thoại, mau nhắm mắt ngủ đi.”

Bên kia vang lên những thanh âm sột soạt, ngược lại thật sự không phát ra tiếng “bíp” tắt máy.

Thật sự rất ngoan.

Nếu ở trên giường cô cũng ngoan như vậy thì tốt biết mấy.

Tân Thành Khuyết rối tinh rối mù mà mềm lòng.

Anh đột nhiên rất muốn hôn cô, một nụ hôn không chút tạp niệm, là nụ hôn thuần tuý nhất.

Tuy anh không rõ cảm giác mình dành cho cô là gì. Chỉ biết, nhiều năm như vậy, cô là người con gái đầu tiên làm anh dao động.

“Ngủ ngon.” Tân Thành Khuyết lặng im một lát, chẳng sợ biết nàng ngủ rồi, vẫn là thấp thấp nói thanh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Tư Dương tỉnh lại thì nhận được cuộc điện thoại của chị Văn, nói Thư Nguyệt Đồng đã đi rồi.

Cô không biết tối hôm qua Thư Nguyệt Đồng ở Tân gia làm cái gì, bất quá vẫn nghiêm túc cảm ơn chị Văn.

Ngoài ra, còn có một tin vui đối với mọi người, trong đó không có cô, một đoàn phim mời mời Tạ Tư Dương tam gia một bộ phim , để cô đảm nhận làm vai chính.

Này bộ diễn không giống những cái đó vốn ít chế tác, là thật đánh thật thực lực gánh hát, không ít vai phụ ở trong giới đều có chút danh tiếng.

“Tại sao lại tìm tôi?” Tạ Tư Dương rũ hai hàng mi xuống, ra tiếng dò hỏi.

Người tới là trợ lý của Đàm Mạn, nghĩ thầm ” cô gái này thật kỳ quái”, người bình thường gặp được việc này sẽ nhảy cẩng lên vì vui sướиɠ rồi, sao thoạt nhìn cô bé này có chút ngốc.

Bất quá, ở độ tuổi này nữ sinh còn chưa hiểu việc đời, thì bị tin vui làm cho choáng váng chăng. Trợ lý nói: “Đàm Đạo nhìn trúng cô, cảm thấy cô là một hạt giống tốt.”

“Là nhờ vở diễn kia sao?” Tạ Tư Dương ngẩng đầu.

“Ừ.” Trợ lý nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ của cô, ngẩn ra một chút.

Rất khó hình dung cảm giác một khắc vừa rồi, chỉ cảm thấy nữ sinh này thật sinh đẹp. Trong giới cũng không thiếu cô gái xinh đẹp, nhưng giống ngoan ngoãn thuần tuý giống cô, lại là rất khó. Khó trách Đàm Đạo có thể liếc mắt một cái liền nhìn trúng.

Sau đó, anh ta nghe được điều mình không ngờ tới được: “Có thể để tôi suy xét một chút không?”

Trợ thủ: “…… Vậy đi, chuyện này không thành vấn đề.” Anh ta đối với Tạ Tư Dương rất có hảo cảm, “Bất quá, cô nên quyết định nhanh một chút, danh ngạch* là một điều rất khó có được, đối với cô mà nói cũng là một cơ hội tốt, về phương diện việc học cũng đừng quá lo lắng, về phía nhà trường tôi đã liên hệ và làm rõ rồi, sẽ không để khác đi thay.”

*Danh ngạch: Chức danh nghề nghiệp là tên gọi thể hiện trình độ và năng lực chuyên môn, nghiệp vụ của viên chức trong từng lĩnh vực nghề nghiệp.

Tạ Tư Dương nói tốt.

Cô muốn đóng phim, nhưng không nghĩ tới, trên đời này sao có nhiều điều vi diệu như vậy.

Bộ phim này, cũng giúp cho Thư Nguyệt Đồng thành danh.

Đời trước, cô ta chính là nữ chủ.

***