Editor: Đào
Beta: Trốt Trốt.
***
Cuối cùng Thư Nguyệt Đồng không bị đuổi, cô ta được sắp xếp ở một phòng khác.
Trong nhà có rất nhiều người và đồ vật, đối với Tân Thành Khuyết không tính là gì, dù sao sáng mai cô ta cũng phải cuốn gói cút đi.
Nhưng buổi tối trước khi tắm rửa, Thư Nguyệt Đồng tới gõ cửa phòng anh.
Thiếu nữ 17 tuổi tươi cười mang theo sự ủy khuất cùng ngượng ngùng, cô ta chỉ mặc một chiếc váy hai dây tới tìm anh.
Tân Thành Khuyết lanh mắt, nhận ra cái váy này vừa mới xuất hiện trong phòng Tạ Tư Dương.
Đa số quần áo của Tạ Tư Dương đều do Tân gia đặc biệt mời phục sư chọn lựa, vóc dáng cô tuy cao, nhưng khung xương nhỏ, lúc này mặc ở trên người Thư Nguyệt Đồng, chỉ tổ làm người khác cười nhạo.
Lại nói tiếp, Tân Thành Khuyết còn chưa từng thấy cô mặc loại quần áo này ở trước mặt anh, đại khái là do cô sợ mình mặc chưa đủ kín.
Bởi vì nhớ tới Tạ Tư Dương, thần sắc trên mặt Tân Thành Khuyết không lạnh như vừa rồi, anh không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Thư Nguyệt Đồng nói: “Chú nhỏ, con, con tới xin lỗi, vừa rồi là con không đúng.”
Cô ta nơm nớp lo sợ như một con thỏ, tay bất an mà nắm chặt góc váy, trong mắt tràn đầy thẹn thùng không hoà tan được.
Tân Thành Khuyết vô biểu tình đóng cửa “rầm” một tiếng. Lúc này, anh chỉ nghĩ đến việc bắt Tạ Tư Dương lại, sau đó đánh đòn một phát, xem cô dám còn dám không thành thật hay không.
Anh cởϊ qυầи áo tiến vào phòng tắm, một bên vặn vòi sen, một bên cầm điện thoại nhấn số.
Từ trước đến giờ tính nhẫn nại của Tân Thành Khuyết rất kém cỏi, anh nghĩ, anh chỉ cho cô một cơ hội, nếu như không bắt máy. Anh cười nhẹ một tiếng, trong đầu không ngừng quanh quẩn cái ý tưởng ấy thật khiến anh mất khống chế, cuối cùng có thể thực hành rồi.
Đại khái là do vận khí Tạ Tư Dương tốt, cô mới vừa mở nguồn điện thoại lên, liền nhận được cuộc gọi.
“Alo?” Ký túc xá đã tắt đèn, cô chạy tới ban công nhận cuộc gọi.
Tân Thành Khuyết tắt vòi sen đang chảy ào ào lại, trong lòng hết sức tiếc nuối. Nhưng mấy ngày không gặp được người, ánh mắt anh rất tốt, chợt cười lạnh: “Tạ Tư Dương em có ý tứ gì hả, đem em gái nhét vào trong nhà, còn mình thì bỏ chạy, em có xem tôi ra gì không hả.”
Kỳ thật Tạ Tư Dương cũng biết, Tân Thành Khuyết không thường xuyên trở về biệt thự, công ty cách chỗ đó khá xa, phần lớn anh đều trực tiếp ngủ lại khách sạn của công ty, trùng hợp hôm nay trở về, lại gặp được đứa em gái kính yêu của cô.
Nhưng việc đem Thư Nguyệt Đồng về đó, quả thật cô có chút cẩn thận.
Cô nắm lấy điện thoại, thanh âm rất nhẹ: “Không.”
Giống như gió đêm nhẹ nhàng xoa nhẹ l*иg ngực vậy. Tân Thành Khuyết nhìn vị huynh đệ dưới thân đang ngóc đầu, lại muốn mắng thao.
“Cô ta muốn câu dẫn tôi,” anh hầm hừ, “Em đồng ý sao.”
Tạ Tư Dương rũ con mắt xuống, khi hắn nói lời này cô cũng không trách mắng.
“Vậy chú nguyện ý bị câu dẫn à?”
Tân Thành Khuyết giận đến mức bật cười, “Phải, Tạ Tư Dương em chắc chắn biết rõ cô ta không thể câu dẫn được tôi, đúng không.”
Bên kia là trầm mặc thật lâu.
Kỳ thật Tạ Tư Dương cũng không xác định rõ. Nhưng cô biết, đời trước, sau khi Thư Nguyệt Đồng thành danh cô ta vẫn giống như vậy thích Tân Thành Khuyết, nhưng mà cái tên nam nhân tính tình vừa cố chấp vừa nóng nảy lại không hiểu chút gì về phong tình, ở trước công chúng đem cô ta trở thành nữ bồi rượu rồi đuổi ra ngoài.
Việc đó đối với Thư Nguyệt Đồng mà nói là chuyện cực kỳ sỉ nhục. Mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng đám phóng viên bát quái liền đem việc này càng viết càng hăng, thực sự làm cô ta ném hết thể diện.
Tân Thành Khuyết tưởng tượng không ra biểu cảm của cô. Bàn tay to của hắn nắm lấy vật thô cứng giữa hai chân, bên tai là tiếng hô hấp nhàn nhạt, bản thân khó có thể kìm chế được thở dốc lên.
Tạ Tư Dương dù có là kẻ ngốc đi chăng nửa, cô cũng biết hắn ta đang làm gì.
Người này sao có thể rớt hết liêm sỉ như vậy!
Cô cảm thấy thẹn mà nắm chặt di động, tính toán vào nhà.
“Không được tắt máy!”Giọng nói Tân Thành Khuyết rất bá đạo, “Dám tắt máy tôi liền đi làm em.”
Tạ Tư Dương ngoan ngoãn ghé vào ban công. May mà không có call video, không thể để anh ta thấy được vẻ mặt đỏ bừng lúc này của cô.
Tân Thành Khuyết nỗ lực tự cung tự cấp, mấy ngày liền không được giải tỏ du͙© vọиɠ làm giọng hắn ẩn ẩn có chút tủi thân: “Tôi còn muốn em liếʍ giúp tôi.”
Anh muốn nàng, nghĩ đến thôi đã sắp điên thế này.
Tạ Tư Dương nhớ tới đêm hoang đường đó, cô cắn môi, không nói lời nào.
Anh lại tiếp tục nói: “Tạ Tư Dương, rốt cuộc là khi nào em mới cho tôi tiến vào trong hả.”
***
Nói thật đọc chương này mà thấy anh Khuyết tội nghiệp vl :)))))