Bệnh Thê Khống

Quyển 1: Chương 7: Liếm Ra Tới

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Cái tên biếи ŧɦái không biết xấu hổ này!

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Tư Dương phồng đến đỏ bừng, cô đánh mạnh lên cái tay không của anh, bực bội nói: “Chú nhỏ, chúng ta như vậy, không tốt lắm đâu?” Tuy rằng ngữ khí nghiêm túc, nhưng giọng nói lại mềm nhẹ, như miếng vải bông cào vào ngực anh.

Đặc biệt là đôi môi anh đã hôn qua, Tân Thành Khuyết hồi tưởng lại tư vị chết người kia. Mẹ nó, thật ngọt.

Anh cố tình trêu chọc cô, “Em nói thử xem, có chỗ nào không tốt?”

Cô rất nghiêm túc nói ra một vài lý do: “Chú là trưởng bối của tôi, là chú nhỏ, tuổi tác còn lớn hơn tôi, hơn nữa,” cô nhỏ giọng bổ sung: “Tôi lại không thích chú…”

Ý cười trên khoé miệng Tân Thành Khuyết dập tắt, ánh mắt có chút lạnh, anh ngậm lấy vành tai cô, bàn tay lớn trả thù bóp mạnh lên ngực Tạ Tư Dương: “Nói lại lần nữa xem.”

“Mấy ngày trước lúc tôi làm em đến cao trào, sao lúc đấy không nói mấy câu như vậy.”

Tạ Tư Dương tức đến mức muốn xông lên đánh anh, “Đó là do chú cưỡng bức tôi.”

“Hiện tại thì sao?” Ngón tay Tân Thành Khuyết linh hoạt thâm nhập vào quần bông của cô, thuần thục mà tìm được cửa huyệt, đè nhẹ lên cánh hoa mềm mại: “Đã ướt. Chỉ vừa xoa vυ' liền ướt, dâʍ đãиɠ như vậy, còn nói là cưỡng bức.”

Tạ Tư Dương cả người thẳng run, trừ bỏ dưới thân xuất hiện kɧoáı ©ảʍ xa lạ, còn lại chỉ toàn tức giận.

Hai đời anh ta đều là tên biếи ŧɦái ấu da^ʍ khốn nạn vô liêm sỉ…(Màn diss anh zai cực gắt đến từ phía chị nhà)

Trước kia chỉ biết đem cô nhốt lại, giở trò trêu trọc cô trên giường. Hiện tại càng vô sỉ, trước mặt công chúng còn dám động tay động chân với cô, một chút tôn trọng cô cũng không có.

Biết sức lực bản thân cũng không địch lại anh ta, cô đành cắn môi nói, “Tân Thành Khuyết chú buông tay ra mau.” Mắt không cười, còn mang theo vòng hồng.

“Buông tay ra thì nước chảy làm sao?”

Tạ Tư Dương kẹp chặt chân, không đáp.

Ngón tay kia mang theo hơi lạnh cùng với tình sắc làm hoa huyệt cô không ngừng run rẩy, kɧoáı ©ảʍ tê dại xông thẳng lên đến não.

Cô chịu không nổi, thân mình nửa mềm nửa dựa vào người anh, tuy rằng trên mặt còn mang theo tức giận, nhưng giọng nói lại xin tha ý vị: “Tân Thành Khuyết, không cần ở chỗ này.” Có theo dõi.

Thời điểm tên anh được kêu đầy đủ rõ ràng, phảng phất giống như có trận gió ấm áp thổi qua. Trong lòng Tân Thành Khuyết nóng bỏng lên, l*иg ngực hình như có cái gì nhanh chóng từ dưới đất chui lên.

“Giờ em muốn đi đâu?” Anh thưởng thức khuôn mặt cô đỏ bừng vì loạn ý tình mê, miệng khô lưỡi đắng, nhưng còn đang so tài với cô.

Cô đáp không được, cũng không muốn đáp, cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân. Đó là một cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt, đang lưu luyến không rời mà tạm biệt.

Tạ Tư Dương rất muốn khóc, nếu như bị phát hiện, cô còn mặt mũi sao?

Ngón tay phiền lòng kia lại càng dùng sức ấn vào rất nhiều lần, mỗi lần cô đều cảm thấy muốn thâm nhập vào bên trong hoa huyệt. Một bên là kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất, một bên là mối nguy khi bị phát hiện, thân thể cô thẳng run, chịu đựng giữa môi nức nở, cao trào.

Tân Thành Khuyết vừa lòng buông tay, bỏ một ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ vào trong miệng mà liếʍ mυ'ŧ.

Anh cái gì cũng chưa nói, chỉ híp híp con mắt nói lên tâm tình vui vẻ, nguyên một chữ hạnh phúc hiện hết lên mặt anh.

Biếи ŧɦái quá mức biếи ŧɦái.

Tiếng bước chân của cô gái kia càng ngày càng gần, từ âm thanh tạm biệt ngọt ngào sao lại thành cãi vả nhau rồi. Tiếng lòng Tạ Tư Dương đóng băng đến cực hạn.

Một cái tay khác của anh ta còn dừng ở nội y cô.

Cô cho rằng bản thân ăn mặc kín đáo như vậy, sẽ không làm mấy nam nhân có du͙© vọиɠ biếи ŧɦái xuống tay được, xem ra cô đã quá xem nhẹ trình độ ấu da^ʍ của Tân Thành Khuyết rồi.

Giọng nói lập tức mềm xuống, “Chúng ta đi chỗ khác được không? Cầu xin chú.”

Hai mắt đều là thủy quang, trừ bỏ nhân tố bên ngoài do anh dùng ngón tay thao đến khóc ra, còn có hoảng loạn, làm Tân Thành Khuyết rất muốn hôn nó, từng chút từng chút một liếʍ hết nước mắt yêu kiều ấy.

Về sau cô muốn khóc, chỉ có thể để anh làm đến khóc thôi.

Tân Thành Khuyết lại nhịn xuống, ngón tay không rõ vô tình hay cố ý mà chạm vào môi cô. Ngay sau đó, khóe miệng anh ác liệt gợi lên.

“Được thôi, chỉ cần em giúp tôi liếʍ đến khi bắn ra.”

***

Tương tác để editor và beta có thêm động lực nhé mn (✯ᴗ✯)