Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 3: "Đánh" Cho Ra

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Tạ Tư Dương không muốn giẫm lên vết xe đổ, nhưng Tân Thành Khuyết bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà đôi mắt nhiễm một màu đỏ tươi, anh không cho phép cô trốn đi. Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, nếu là đời trước Tân Thành Khuyết khẳng định sẽ đem tay cô đưa vào đũng quần của anh. Sau đó vuốt ve vυ' cô, đem người cô lật lại, hôn lên vết sẹo sau lưng.

Anh thích nhất chính là tiến vào từ sau lưng, muốn hoàn toàn chiếm hữu cô.

Nhưng Tân Thành Khuyết kiếp này, chỉ dọc theo chiếc cổ tinh tế mà gặm cắn, không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn xuất hiện kɧoáı ©ảʍ lưu lại trên da thịt khiến cho Tạ Tư Dương không tự chủ được mà gợi lên ngón chân.

Bàn tay anh nóng bỏng, không chịu cô đơn mà xoa nắn nhũ thịt cách lớp áo len, dưới thân nóng bỏng càng kề sát hạ thân cô, làm chân Tạ Tư Dương mềm đi một chút, cảm giác được chất lỏng ẩm ướt chảy ra từ cửa huyệt cô.

Không thể được, nếu không phải bị cưỡng ép. Đời này, quan hệ của bọn họ vẫn là cấm kỵ.

Tân Thành Khuyết hô hấp ngay trên cổ cô, trừ bỏ lúc đầu không được lưu loát lắm. Hiện tại anh không thầy dạy cũng hiểu mà duỗi tay ra sau lưng cô tháo gỡ dây áo ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt nơi mềm mại của cô, mυ'ŧ vào càng thêm dùng sức.

Anh yêu chết cái loại cảm giác này.

Không biết “nơi đó” dưới thân cô có mềm mại như vậy không. Có mang đến cho anh sự nghẹt thở khó chịu không.

Nghĩ vậy, Tân Thành Khuyết duỗi tay thăm dò qυầи ɭóŧ cô.

Tạ Tư Dương hôm nay mặc một chiếc váy ngủ, càng làm cho tay anh không chút trở ngại nào mà đi vào cấm địa, nghịch ngợm xoa xoa qυầи ɭóŧ đã ướt, sau đó đi trêu đùa cánh hoa cô.

Tạ Tư Dương rêи ɾỉ ra tiếng, dưới áp lực của từng lớp kɧoáı ©ảʍ cùng sợ hãi, khiến cô kẹp chặt hai chân lại, vẫn luôn thấp giọng cầu xin không cần.

“Không cần? Em chắc chứ?” Tân Thành Khuyết có chút tức giận, anh vốn là rất ít kiên nhẫn, lúc này lý trí lại bị ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt, rút ra ngón tay đang trêu chọc cánh hoa cô, duỗi đến trước mặt Tạ Tư Dương.

Tràn đầy trong suốt, tất cả đều là chứng cứ cô động tình. Cái này thực làm cho anh vừa lòng.

Tân Thành Khuyết rất nhanh đem quần áo trên người Tạ Tư Dương lột sạch sẽ, bỏ đi quần áo rườm rà, toàn thân cô đều là hoàn mỹ. Đóa hồng mai trước ngực vì anh vuốt ve cắи ʍút̼ mà dựng lên, dưới thân dâʍ ɖị©ɧ chảy càng róc rách.

Cô rút vào l*иg ngực anh, kháng cự sự đυ.ng chạm ấy.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, vật nhỏ trong lòng này rất sợ anh, vậy mà còn làm bộ thích anh.

Đôi mắt Tân Thành Khuyết hơi hơi nheo lại, nhưng bây giờ anh không nghĩ nhiều như vậy. Côn ŧᏂịŧ dưới thân sưng to muốn nổ mạnh, mặc dù không muốn cứ như vậy mà chiếm hữu cô, dù sao bước dạo đầu cũng vô cùng quan trọng.

Anh cố định vòng eo của Tạ Tư Dương, tính toán tiến hành đến bước cuối cùng, côn ŧᏂịŧ kề sát cửa huyệt ướŧ áŧ ra sức trêu đùa. Lúc anh đang định phá cửa mà vào, lại phát hiện Tạ Tư Dương sớm đã khóc thành lệ.

“Chú mau cút đi…… Tôi hận chú, cả đời này tôi hận nhất là chú……” Lòng Tạ Tư Dương tràn đầy bi thương, hai tay bị giam cầm không thể phản kháng, giọng nói yêu kiều mềm mại tất cả đều hiện lên đau khổ.

Tân Thành Khuyết ngẩn ra, ánh mắt từ từ hoảng loạn lên, anh đứng dậy, ôm cô vào lòng, vụng về mà lau đi nước mắt cô, âm thanh trầm thấp trước sau như một mà cương quyết nói: “Không được khóc, nếu khóc tôi làm chết em.”

Nước mắt Tạ Tư Dương lại ngày càng nhiều, khóc tàn nhẫn hơn còn ở trong lòng anh khụt khịt vài lần.

Tân Thành Khuyết tỉ mỉ hôn lên khuôn mặt lấm lem vì khóc của cô, cũng không làm thêm bước gì, hai bên giằng co, rốt cuộc anh vẫn bại trận.

Ngữ khí táo bạo lại bất đắc dĩ: “Em giúp tôi ‘đánh’ ra, coi như việc hôm nay liền bỏ qua.”

Lời còn chưa dứt, anh liền kéo tay cô bao trùm lên trên cây côn ŧᏂịŧ to lớn nóng bỏng cứng như sắt.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay mình.

Cô không tin anh có lòng tốt như vậy, tuy biết rằng tên biếи ŧɦái này căn bản không có phép tắc. Nhưng cô vẫn mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Thật sự?”

Tân Thành Khuyết giữ chặt vòng eo cô, sau đó mạnh mẽ va chạm vào cánh hoa không ngừng run rẩy dưới thân. Thiếu chút nữa làm Tạ Tư Dương kêu rên ra tiếng.

“‘Đánh’ không ra, tôi liền ăn em.” Anh uy hϊếp nói.

***

Anh zai manh động quá ( ಢ ω ಢ )