Bệnh Thê Khống

Quyển 1- Chương 2: Khi Dễ Cô

Editor: Đào

Beta: Trốt Trốt

***

Tạ Tư Dương nghĩ không sai, Tân Thành Khuyết quả nhiên không có hứng thú với cô. Liên tiếp ba ngày, anh ta đều không trở về biệt thự.

Tân gia là hào môn thế gia*, Tân Thành Khuyết đương nhiên là một tên đương kim Thái Tử. Tiểu khu hiện tại cô đang ở cho dù có ra giá cũng không có người bán. Đời trước Tạ Tư Dương đi theo anh, cũng nghe được những người xung quanh nói rằng “Thái Tử gia” hơn hai mươi tuổi tính tình táo bạo, không gần nữ sắc.

*Hào môn thế gia: Nhà giàu quyền thế.

Huống chi, kiếp này thân phận của cô chính là cháu ruột anh.

Hai ngày trước Tạ Tư Dương luôn lo sợ gặp được Tân Thành Khuyết, tan học sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng không ra. Hôm nay hỏi qua chị Văn, mới biết thời điểm này anh ta sẽ không về. Cho nên liền lớn mật mà chạy vào phòng bếp.

Chị Văn làm trợ lý kiêm bảo mẫu trong biệt thự này, có lẽ do tính tình Tân Thành Khuyết cổ quái, không thích người ngoài, toàn bộ biệt thự đều do một tay chị Văn quản lý. Thỉnh thoảng mới thấy người giúp việc lui tới.

Đời trước trù nghệ Tạ Tư Dương không tồi, sau khi đuổi chị Văn đi. Cô lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, tự làm cho mình một bát mỳ trường thọ* đơn giản. Đời trước khi cô chết thảm ở một đất nước xa lạ, lần cuối được ăn là món mỳ chính tay cô làm. Cô vẫn còn nhớ rõ hương vị của những giọt nước mắt ấm áp rơi vào bát mì.

*Mỳ trường thọ: Không chỉ là một món ăn ngon, mỳ trường thọ còn đóng một vai trò rất quan trọng trong văn hóa của người Trung Quốc. Vào những ngày lễ Tết hay sinh nhật tại Trung Quốc không thể thiếu được bát mỳ trường thọ.

Sẽ không có người đến cứu cô, chỉ có bản thân tự cứu lấy chính mình.

Phất đi điểm lạnh lẽo trong lòng kia, Tạ Tư Dương bắt đầu cắt thịt. Nhưng mà lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, không giống với âm thanh tiếng đi dồn dập của chị Văn phát ra, mà giống một người đàn ông.

Cô bỗng nhiên có loại dự cảm không lành, tầm mắt khó hiểu phía sau càng làm cho thân cô cứng đờ. Trong lúc hoảng loạn cô vô tình cắt trúng tay, theo bản năng liền mở khóa vòi nước rửa qua.

“Ngu ngốc.” Âm thanh phía sau rất thấp, dường như kiềm nén gì đó. Nhưng không tiến lên.

Tạ Tư Dương vội che lại tay, lúc xoay người không quên mỉm cười: “Chú nhỏ chú đã về rồi.”

Cô còn nhớ rất rõ Tân Thành Khuyết là một tên biếи ŧɦái, không thể cho anh thấy cô có chỗ nào không lành lặn.

Nhưng Tân Thành Khuyết chỉ dựa vào khung cửa rồi kêu cô lại, đem ngón tay cô duỗi ra.

Tạ Tư Dương giãy giụa một lúc, cuối cùng đành đầu hàng làm theo.

Thân cao 1m86, ước chừng Tân Thành Khuyết so với cô cao hơn một cái đầu, bọn họ cách nhau không xa lắm. Trong phòng bếp to như vậy, mà vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tạ Tư Dương không biết anh muốn làm gì, trong lòng cô khẽ run rẩy, mặt mày thể hiện sự kính cẩn nghe theo. Ngay sau đó, cái bóng trên đầu rơi xuống, môi lưỡi đối phương chặt chẽ ngậm lấy miệng vết thương khiến cô tê dại.

Hết sức ôn nhu mà liếʍ mυ'ŧ.

Cô không khỏi nhớ tới những đêm ân ái kiếp trước, khiến cho thân thể cô bắt đầu nóng bức, trong đầu không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo.

Tạ Tư Dương không dám rút tay về, càng không dám phát ra tiếng, sợ rằng thứ phát ra khỏi miệng sẽ thành rêи ɾỉ.

Tân Thành Khuyết lại không muốn cứ như vậy buông tha cô, đem máu chảy từ miệng vết thương liếʍ sạch, anh vẫn chưa thỏa mãn hỏi: “Rất sợ tôi à?”

Đời trước, lần đầu tiên gặp nhau Tạ Tư Dương nhớ rõ anh cũng hỏi qua câu này.

Lúc ấy cô khó nén sợ hãi mà gật đầu, nhưng anh chỉ ghé sát tai cô nghiến răng nói “Sợ, cũng phải nhịn.”

Cô rõ ràng là kiểu con gái anh ghét nhất trên đời, tại sao lại thành ra như vậy?

Bởi vì trong lòng có băn khoăn, Tạ Tư Dương ngược lại không dám trả lời. Không nghĩ tới giây tiếp theo thân mình lại bị bế ngang lên, đè ở trên sô pha.

“Chú nhỏ!” Tạ Tư Dương cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô không biết rằng mỗi khi hoảng loạn, trong mắt sẽ tràn ngập hơi nước. Giãy giụa khiến chiếc áo len nhăn nheo, lộ ra một đoạn bả vai trắng nõn, càng làm cho người khác muốn hung hăng chiếm hữu, nghe tiếng cô thì thầm nhẹ nhàng bên dưới.

Tân Thành Khuyết vốn là muốn xé rách khuôn mặt luôn tươi cười của cô. Lúc này đột nhiên nổi lên tâm tư khác.

Ví như, hung hăng khi dễ cô, đến khi khóc mới thôi.

Loại ý tưởng này càng nghĩ càng thấm, đến mức phía dưới đã nóng cương như sắt.

***