“Em vừa nghĩ tới việc anh muốn tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu...”
Lâm Thiển còn muốn nói, ngoài anh ra em cũng không thể tiếp nhận được người đàn ông khác, thì khuôn mặt tuấn tú lạ thường của Bùi Hành Trì kia chợt thoáng hiện trong đầu cô. Vừa rồi anh nắm tay mình thở hổn hển nói để anh bắn ra.
Thân gậy thô to của người đàn ông nóng bỏng như lửa, qυყ đầυ tỏa ra hơi thở trộn lẫn của hai người, mỗi một đường gân đều từng ghé thăm lỗ nhỏ bên dưới của cô, bây giờ đang ở trong không khí vận sức chờ phát động...
Trái tim cô đập thình thịch, như thể trúng cổ, duỗi tay nắm chặt lấy gậy thịt của người đàn ông, giúp anh loát lên loát xuống. Dường như gậy thịt lại to hơn một vòng, một bàn tay hoàn toàn không nắm được hết.
Hai mắt Bùi Hành Trì đỏ bừng, đáy mắt ẩn chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, thẳng lưng đưa đẩy cọ xát lòng bàn tay mềm mại. Qυყ đầυ lớn vừa rồi đỉnh tới hoa tâm của chính mình cứ trượt ra một chút rồi lại trượt vào, ra ra vào vào như thể đang cắm vào lỗ nhỏ của cô...
Tinh dục trắng đυ.c bắn ra thành một đường parabol trong không trung, toàn bộ phòng thay đồ nhỏ hẹp đều là mùi vị da^ʍ mỹ.
Lâm Thiển khó chịu đến độ kẹp chặt đùi, sao mình lại nghĩ tới người đàn ông kia thế? Khuôn mặt càng đỏ hơn.
“A Đào, em hỏi anh, nếu như người đàn ông khác làm loại chuyện đó với em, anh sẽ không ghen sao? Nếu em thật sự đã làm với người khác rồi thì anh sẽ thế nào?”
Khương Đào nhìn vợ mình, lại lần nữa chắn chắn rằng cô cũng không tức giận. Lần đầu tiên bản thân anh ta nảy sinh xúc động đổi vợ thì đã từng nghĩ đến câu hỏi này của Lâm Thiển. Cả đời còn dài như vậy, nếu chỉ làm cùng một người chắc chắn sẽ rất ngán. Bản tính thích nhiều vợ của đàn ông lại là trời sinh từ trong xương cốt. Ông trời đã trao vũ khí tấn công cho họ, để họ sử dụng gậy thịt dưới háng đi chinh phục phụ nữ trên thế gian, vì vậy người đàn ông có thể chia tách tìиɧ ɖu͙© và tình yêu một cách rõ ràng.
Nhưng họ lại không hề muốn một cuộc hôn nhân cởi mở vợ chồng lục đυ.c. Anh ta yêu Lâm Thiển nếu không sao có thể sẽ theo đuổi cưới cô về làm vợ mình chứ? Vừa nghĩ tới người đàn ông khác tiến vào cơ thể cô giống như mình, trong lòng cũng cảm thấy chua xót. Nhưng lại có một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó mà diễn tả, nhất là kiểu thỏ con hay thẹn thùng như Lâm Thiển này, kiều suyễn rêи ɾỉ theo từng nhịp tấn công của người đàn ông, âm thanh ngọt ngào vừa lẳиɠ ɭơ lại vừa dâʍ đãиɠ...
Mà chính mình cũng hung hăng cᏂị©Ꮒ vợ của người đàn ông kia, trao đổi bạn tình. Mỗi lần Khương Đào nghĩ tới cảnh tượng kia, mạch máu lại sôi sục, cậu bé bên dưới cực kỳ cứng rắn, kɧoáı ©ảʍ bắn tinh đều trở nên mãnh liệt hơn nhiều.
Hơn nữa, loại trao đổi công bằng này, ai cũng không chiếm được lợi của người khác, cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý và sự khiển trách về mặt đạo đức.
“Thiển Thiển, chỉ cần em bằng lòng đạt được vui sướиɠ thì anh cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng nếu ai không màng đến ý nguyện của em, bắt nạt em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Lẩm Thiển ngẩng đầu lên, cô không hề nghi ngờ mấy câu nói này của chồng mình. Thời đại học khi cô gặp phải tên mắc bệnh thích khoe chim tự an ủi trước mặt cô, còn da^ʍ dê nói rằng mông cô vừa cong lại vừa tròn, khiến cô sợ hãi bật khóc gọi điện cho Khương Đào.
Khương Đào đã vác gậy tìm được tên biếи ŧɦái kia, hung hăng đánh hắn một trận. Sau đó tên thần kinh cũng không còn dám lởn vởn bên ngoài trường đại học C nữa.
Giây phút đó, Khương Đào thật sự cực kỳ đẹp trai, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Cô mới một lòng một dạ yêu anh ta, sau khi tốt nghiệp thì đồng ý với lời cầu hôn của Khương Đào.
Cũng không biết tại sao sau khi kết hôn, Khương Đào lại có loại đam mê kỳ quái này, mong vợ mình phát sinh quan hệ với người đàn ông khác.
Khiến Lâm Thiển không khỏi nghi ngờ rằng anh ta thật sự yêu mình sao?
Nhưng ánh mắt của người đàn ông vẫn như trước đây, toát ra tin tức kiên định, anh ta yêu cô, rất yêu cô.
“Thiển Thiển...” Khương Đào biết chắc chắc cô đang nghĩ tới chuyện hồi đại học. Đó là khoảnh khắc chính mình tỏa sáng lấp lánh nhất trong lòng cô. Bây giờ trái tim cô nhất định vừa mềm mại lại ôn nhu, là thời cơ phá vỡ rào cản tốt nhất của mình.
“Anh nói cho em nghe chuyện này, thật ra tình thú giữa vợ chồng với nhau...”
“Cái gì tình thú, biếи ŧɦái!” Lâm Thiển mắng anh ta một câu.
“Ha ha.” Người đàn ông bật cười, niết gương mặt cô rồi khẽ hỏi: “Thiển Thiển, có phải ngày hôm đó em nhìn Bùi Hành Trì kia đến ngây người đúng không? Em có cảm giác gì với anh ta?”
Tuy rằng trong lòng cũng có hơi chua xót, nhưng Khương Đào vẫn từ từ dụ dỗ.
“Anh nhắc đến anh ta làm gì?” Vừa nhắc tới cái tên này, trái tim Lâm Thiển chợt cực kỳ hốt hoảng, ánh mắt né tránh không dám tiếp tục nhìn chồng mình.
Khương Đào tưởng rằng cô đang ngượng ngùng, không hề để bụng: “Thiển Thiển, anh chỉ muốn nói với em rằng, một đời này mình sẽ gặp được rất nhiều người. Em cũng không thể đảm bảo rằng mãi mãi sẽ không rung động với một người khác, nhưng chỉ cần em vui vẻ, anh sẽ ủng hộ em.”
“Anh không sợ em sẽ yêu người khác sao?”
“Sợ chứ, tất nhiên là sợ, cho nên chúng ta càng phải thành thật với nhau. Đời người ngắn ngủi, một kiếp này cần phải gặp vô số người và trải qua nhiều chuyện như vậy. Tranh thủ lúc còn trẻ đi làm những việc mà đáy lòng mách bảo. Con người sống chính là vì vui vẻ, anh muốn xem thử em sẽ ra sao khi ở trước mặt người đàn ông khác. Anh muốn dùng ánh mắt hưởng thụ đi nhìn đi cảm nhận. Chẳng qua hiện giờ em chưa bước qua được rãnh sâu trong lòng kia, thả lòng là được rồi. Nhưng em cũng cần phải nhớ, cơ thể có thể hưởng thụ sự vui sướиɠ cùng người khác, nhưng trái tim nhất định phải thuộc về anh. Em là vợ anh, anh cũng thế, anh là chồng của em, mãi mãi yêu Thiển Thiển của anh.”
“Đúng rồi, ngày mai bọn họ hẹn chúng ta ngồi ca nô đi đảo Hồ Tâm chơi, em muốn đi không?” Khương Đào rèn sắt khi còn nóng.
“Không biết...”
“Thiển Thiển... Em đừng sợ, cũng không có gì phải lo lắng cả, bây giờ không phải chúng ta đang ở trong nước, coi đó là một giấc mộng, sau khi trở về quên sạch tất cả.”
“Khương Đào, anh thật sự bằng lòng sao?” Cái tên Bùi Hành Trì khiến cô hoảng hốt.
“Anh bằng lòng.” Khương Đào nhìn cô chăm chú, hỏi ngược lại: “Thiển Thiển em có đồng ý không?”
“Anh đồng ý thì em cũng vậy.” Lâm Thiển không rõ mình thật sự đang giận dỗi mấy phần, cô vừa thốt ra khỏi miệng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nóng lên, ra sức véo cánh tay của người đàn ông.
Thế nhưng chính mình sẽ nói ra “anh đồng ý thì em cũng vậy”. Cô mơ hồ có một loại cảm giác, cuộc sống sau này sẽ trở nên hoàn toàn khác.
Lúc tắm rửa ở trong phòng tắm, tay Lâm Thiển vuốt vẻ hai cánh hoa sưng đỏ: “Ưʍ...” Kɧoáı ©ảʍ mất hồn thực cốt lại trào dâng, đó không phải là chồng mình mang lại, mà là một người đàn ông khác để lại dấu vết trên cơ thể của cô.
Buổi tối, cô từ chối Khương Đào làm cá nước thân mật, cũng may anh ta không có ép buộc cô, biết vợ mình vẫn đang rối rắm, dịu dàng vỗ lưng cô, một lát sau đã ngủ mất.
Lâm Thiển lại khó chìm vào giấc ngủ, nhìn trần nhà đen nhánh, trong đầu lúc là hình bóng của chồng mình, lúc lại là của người đàn ông khác. Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, cô đã một mình bò dậy đi tới nhà hàng buffet.
Cô là đứa tham ăn, mỗi lần tâm trạng không tốt đều sẽ ra ngoài ăn một bữa thỏa thích, khoảnh khắc hưởng thụ đồ ăn ngon kia khiến cô rất vui vẻ.
Khách sạn này phần lớn đều là khách Trung Quốc, họ cung cấp món chính của bữa sáng là mì xào, Lâm Thiển gắp một đĩa nhỏ, lúc chuẩn bị buông kẹp, một bàn tya với những khớp xương rõ ràng vươn đến trước mặt cô. Bên tai vang lên giọng nói tràn đầy từ tính lại lười biếng của người đàn ông:
“Lần đầu tiên gặp em, em đang ăn mì, em rất thích ăn mì hả?”
“Liên quan gì đến anh chứ?” Cô không quay đầu, khẽ nói.
“Mèo hoang nhỏ...” Người đàn ông khẽ bật cười, cơ thể tiến lên trước một bước: “Cũng gặp cho anh một ít.”
“Anh tự gắp đi.” Lâm Thiển không chịu nổi Bùi Hành Trì đứng gần mình như vậy, bầu không khí xung quanh dường như đều tràn ngập hơi thở của anh.
Hôm qua trong phòng thay đồ, anh còn chưa trả lại chiếc qυầи ɭóŧ chữ T cho mình, cô tức giận không thôi, hung hăng cắn ăn một ngụm.
Người đàn ông không hề nổi giận, đầu lưỡi liếʍ máu trên miệng vết thương rồi lại hôn lên môi cô, nói với giọng trầm thấp: “Mèo hoang nhỏ, thích cắn đúng không? Đổi một chỗ khác cho em cắn nhé, nhưng không thể dùng sức như vậy được? Hửm?”
Tất nhiên cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, hoảng hốt chạy ra ngoài.
“Tay anh bị thương làm sao gắp được?”
Bùi Hành Trì mở cúc ống tay áo sơ mi bên phải, vén ống tay áo lên trên, lộ ra một dấu răng thật sâu nhìn ra được cô dùng sức không nhỏ, xung quanh đều đã xanh tím một mảnh.
“Mèo hoang nhỏ... Em xem vết em cắn này! Lần sau còn như vậy, anh muốn đánh mông em đấy!”
Anh chọc cặp mông cong tròn trịa của người phụ nữ, rồi cọ xát như có như không.