Khóe miệng Khương Đào cong lên, nhưng chỉ im lặng, anh ta đứng dậy đi lên bờ, trước khi trở về phòng cần phải sửa sang lại bản thân tử tế.
Vừa rồi khi ở trong biển, tuy rằng không có hoàn toàn cắm vào trong, nhưng cũng đã cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Kiều Mộ Ngưng đối mặt với đàn ông rất am hiểu sử dụng cơ thể và ánh mắt để kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu chọc, cảm giác hoàn toàn khác khi cắm vào vợ mình. Miệng cô ta không ngừng rêи ɾỉ, bên dưới chủ động co rút lại cắn hút, Thiển Thiển vẫn còn vụng về đôi chút...
Nhưng trở về sau chuyến du lịch lần này, hẳn là sẽ không giống nhỉ.
Khương Đào mở cửa ra, thế nhưng Lâm Thiển lại không ở trong phòng, trái tim anh ta chợt thắt lại. Đây là nước ngoài, cô không quen thuộc với nơi đây, sắc trời cũng không còn sớm, cô sẽ chạy đi đâu chứ?
Di động, ví tiền cùng với giấy tờ đều ở trong phòng, Khương Đào lo lắng không yên lại ngồi chờ thêm một lát, sợ hãi cô xảy ra chuyện. Anh ta thật sự không ngồi yên được nữa, thay dép chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì Lâm Thiển đã trở lại.
“Thiển Thiển...”
Người đàn ông chủ động tiến tới chiếc túi trên tay cô, phát hiện Lâm Thiển nghiêng đầu hoàn toàn không nhìn mình, nhưng hình như cũng không phải cực kỳ tức giận, trái tim hoảng hốt mới hơi bình tĩnh lại đôi chút.
“Cục cưng...”
Anh ta ôm vợ mình vào trong lòng, để cô dựa vào bả vai của chính mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô rồi cười hỏi: “Em đi đâu thế? Làm hại anh một mình canh giữ khuê phòng lâu như vậy, không nhịn được cô đơn chuẩn bị đi tìm em rồi...”
Nếu là trước kia, Khương Đào trêu đùa mình như vậy, Lâm Thiển chắc chắn sẽ vui vẻ hớn hở, nhưng hôm nay trong lòng cô rối bời hốt hoảng, hoàn toàn không dám nhìn chồng mình, càng không dám nói thêm điều gì với anh ta.
Vừa rồi trong gian phòng thay đồ đơn giản ở bãi biển kia, một cây gậy thịt thuộc về chồng của người khác chọc vào trong cửa mình ướt đẫm của cô, không ngừng cọ xát thâm nhập. Phía trước chỉ có qυყ đầυ tiến vào, sau đó trong lúc hai người quấn lấy nhau, gậy thịt lớn đột nhiên cắm vào trong, đâm tới hoa tâm nhạy cảm. Tuy rằng Bùi Hành Trì đã mau chóng rút ra, nhưng cơ thể này của cô vẫn phản bội lại chồng mình.
Suốt dọc đường trở về, hai cánh hoa vẫn còn tê dại, rõ ràng còn đang đắm chìm trong sưng đỏ sung huyết sau cao trào, cả người trào dâng xúc động muốn bốc cháy.
Lý trí nói cho cô rằng nên quên chuyện này đi, coi như hết thảy mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhưng kɧoáı ©ảʍ vô tận lại nhắc nhở suy nghĩ chân thật trong lòng mình. Cô hy vọng người đàn ông kia có thể hung hăng chà đạp chính mình bằng gậy thịt cực lớn nóng bỏng kia của anh.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô đứng ở trước gương dọc được dựng ở hành lang. Cô bỗng cảm thấy người phụ nữ trong gương rất xa lạ, thật sự không dám tin đây chính là mình. Hai má người phụ nữ đỏ ửng, mặt mày toát ra xuân tình. Rõ ràng cô rất yêu chồng mình, nhưng lại nhung nhớ kɧoáı ©ảʍ lau súng cướp cò với một người đàn ông khác.
Ánh mắt Lâm Thiển né tránh, lần đầu tiên cô cảm thấy lo lắng trong vòng tay của chồng mình, một lúc lâu sau cô mới mở miệng hỏi: “Không phải anh đi bơi cùng với cô Kiều Mộ Ngưng kia rất vui vẻ sao? Còn tìm em làm gì chứ?”
“Em ghen hả?”
Khương Đào không phát hiện sự khác thường của Lâm Thiển, hoặc là anh ta quá mức tự tin, cho rằng trong mắt hay trong lòng cô vợ nhỏ của mình vĩnh viễn chỉ có một mình anh ta.
Những biểu hiện này của cô chẳng qua là đang ghen, hoàn toàn không nghĩ tới việc cô đã làm ra chuyện thật có lỗi với mình, đang rối rắm tự trách.
Hơn nữa, anh ta cũng không sợ Lâm Thiển tức giận, Thiển Thiển là một người phụ nữ rất đơn giản, rất dễ dỗ cô vui vẻ. Đôi khi làm bạn đi ra ngoài dạo phố cùng cô, mua quần áo hay son môi mà cô thích, cô đều sẽ vui vẻ rất lâu, ôm cổ mình hào hứng nói: “A Đào, em rất yêu anh.”
Thấy vợ vẫn cúi đầu không nói chuyện, Khương Đào tiếp tục dỗ dành nói:
“Thiển Thiển, anh đi bơi với cô ấy nhưng đã hỏi qua ý kiến của em trước rồi mà. Kết quả bơi một lát quay đầu lại không nhìn thấy em đâu, làm anh gấp đến độ vội vàng chạy về, lại phát hiện em không ở trong phòng. Em không biết anh lo lắng đến nhường nào, em sờ thử xem, trái tim anh đập có nhanh không?”
Lâm Thiển bị chồng mình cố tình lấy lòng chọc cười, bĩu môi hỏi: “Miệng lưỡi trơn tru, vậy anh nói xem em với cô Kiều Mộ Ngưng kia ai đẹp hơn?”
Khương Đào biết đây là cái bẫy của phụ nữ, nếu bạn muốn ăn ngay nói thật rằng Kiều Mộ Ngưng đẹp hơn một chút thì chắc chắn cô sẽ không chịu, sau khi nổi giận thì cả một đêm cũng không thèm để ý đến mình. Nếu nói cô xinh đẹp thì cô chắc chắn sẽ lại hỏi tại sao mình lại nhìn kĩ như vậy?
“Anh không nhìn cô ấy thì làm sao mà biết chứ?” Anh ta chậm rãi nói: “Hơn nữa, cho dù Kiều Mộ Ngưng kia có đẹp đến đâu chăng nữa, thì trong lòng anh chắc chắn cũng không thể sánh được với vợ mình.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên.” Khương Đào nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình đã dịu đi một cách rõ rệt, thần kinh áp lực hồi lâu trở nên thả lỏng hơn đôi chút, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ít gạt em thôi.” Lâm Thiển không biết lại nghĩ tới điều gì, gò má ửng hồng, giọng nói nhỏ tới mức sắp không nghe thấy gì: “Nếu anh không thấy cô ấy xinh đẹp thì tại sao lại muốn em đổi với cô ấy chứ?”