Hoan Nghênh Đi Vào Thế Giới Thịt Văn

Chương 5-2: (H)

Lưu Hạo Khôn đứng phía sau Từ Mộng Tuyết, nhìn nàng phê chưa bài tập. Cả người Từ Mộng Tuyết lúc này đều không thích hợp, nam nhân bên người tản ra hormone nồng đậm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, hạ thể hư không khó nhịn. Tay Từ Mộng Tuyết có chút run rẩy.

Đột nhiên, Lưu Hạo Khôn đặt tay lên cổ Từ Mộng Tuyết, bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc với làn da nóng rực của nàng. Sự chênh lệch nhiệt đột khiến nàng run lên.

“Đều đã đổ mồ hôi, cởi đi, đừng mặc nữa.”

Từ Mộng Tuyết nắm chặt áo lắc đầu, “Không ... không cần, không có nóng như vậy.”

Lưu Hạo Khôn hồ nghi nhìn Từ Mộng Tuyết,

“Chẳng lẽ bên trong ngươi không mặc quần áo, ngại sợ lão sư thấy?”

Từ Mộng Tuyết phảng phất bị nói trúng tâm sự, trên mặt hiện lên ửng đỏ, tức muốn hộc máu đối với Lưu Hạo Khôn nói:

“Mới không có!”

Lưu Hạo Khôn cười ha hả, “Đều là nam nhân, sợ cái gì, mau, nóng liền cởi.”

Từ Mộng Tuyết vô pháp phản bác, xác thật nếu nàng thật sự là nam nhân, cởi ngay lập tức hoặc có băng vải trói chặt thì nàng cởi cũng không có gì. Nhưng hiện tại không có băng vải, nếu nàng cởi, thân phận nữ nhân của nàng lập tức bị bại lộ, có lẽ còn mang lại hậu quả đáng sợ.

Nàng tưởng tượng đến khả năng phát sinh hậu quả kia, tiểu huyệt hư không khó nhịn liền chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều hơn, dường như mong chờ hậu quả kia.

Từ Mộng Tuyết không nói lời nào, chỉ lắc đầu, nàng không biết vì cái gì mà hôm nay lão sư chấp nhất bắt nàng cởϊ áσ khoác.

Dò hỏi mấy lần Lưu Hạo Khôn có chút nhịn không được, hắn không thể đem vịt giữ trong tay mà thả chạy, liền dùng động tác linh hoạt của mình trước khi Từ Mộng Tuyết kịp phản ứng đem áo khoác cởi ra.

Sau đó hắn liền đột nhiên hô hấp trầm xuống, áo khoác to rộng đem đôi vυ' no đủ giấu đi, vυ' bự lúc này không có băng vải cột lấy cũng không có mặc nội y dao động dưới lớp áo, hai núʍ ѵú đứng thẳng nhô lên rõ ràng.

Hắn làm bộ như cái gì cũng không biết nhìn chỗ kia, nghi hoặc hỏi:

“Từ Vũ, nơi này của ngươi như thế nào lớn như vậy, so với nữ nhân giống nhau, là thân thể xảy ra vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề gì muốn đi bệnh viện không, không cần che lại, để lão sư nhìn xem nơi này bị làm sao.”

Su khi bị cởϊ áσ khoác cơ thể Từ Mộng Tuyết cứng lại, trong đầu tất cả đều là “Xong rồi, xong rồi, bị phát hiện rồi nhưng sâu trong đáy lòng lại ẩn ẩn một tia mong chờ.”

Tiếp theo nàng liền cảm giác được có một bàn tay to đặt trên vυ' nàng.

Từ Mộng Tuyết cảm nhận bàn tay kia cách lớp áo vuốt ve, nhéo vυ' nàng. Khuôn mặt nhỏ của Từ Mộng Tuyết bắt đầu đỏ lên, ánh mắt có chút tránh né, lại giống như vô tình ưỡn ngực chủ động đưa bàn tay kia vào trong, kêu một âm thanh nhẹ nhàng, “Lão sư?”

Đáy lòng Lưu Hạo Khôn cười, cái tiểu tao hóa này. Hắn cách lớp áo niết hai điểm nhô lên kia, cảm thấy mỹ mãn khi nghe được âm thanh kiều suyễn của nàng.

Lưu Hạo Khôn kéo áo Từ Mộng Tuyết lên, hai vυ' no đủ giống như con thỏ vui sướиɠ nhảy nhót. Lưu Hạo Khôn ngồi xổm xuống, ngồi chính diện hai vυ' bự kia, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm chỗ kia,

“Từ Vũ, thân thể của ngươi biến thanh nữ nhân?”

Từ Mộng Tuyết không biết nói cái gì cho tốt, tầm mắt kia cực nóng làm thân thể Từ Mộng Tuyết nóng như lửa đốt. Thế nhưng bởi vì tầm mắt của một nam nhân nàng lại nổi lên phản ứng lớn.

Thời điểm hiện tại nàng không khống chế được bản thân mình, nàng còn chủ động đĩnh thân, một bên vυ' đưa đến bên miệng nam nhân. Trong lòng nam nhân biết rõ ràng, một ngụm ngậm lấy, mùi vị thật ngon. Đây chính là mỹ vị mà Lưu Hạo Khôn hắn nghĩ tới đã lâu, nhưng hắn không hút ra được sữa tươi ngon.

Nhưng hắn không sốt ruột, hắn từ từ hưởng thụ liếʍ mυ'ŧ vυ', còn tranh thủ đối với Từ Mộng Tuyết những lời khiến nàng đỏ mặt, tim đập mạnh.

“Từ Vũ đang câu dẫn lão sư sao?”

“Vυ' Từ Vũ ăn thật ngon, đừng đi bệnh viện, về sau để lão sư chăm sóc thay cho thế nào?”

“Ân, thật thơm thật ngọt, có sữa càng tốt.”

“Từ Vũ, lão làm ngươi tiết sữa, thế nào?”

“Sau đó tao sữa của Từ Vũ chính là đồ uống của lão sư.”

“Ân .... ăn ngon, ăn ngon.”

Từ Mộng Tuyết bị liếʍ ân ân không ngừng rêи ɾỉ, đôi tay nàng ôm đầu lão sư đèn trên ngực nàng, nghe lời lão sư nói dâʍ ŧᏂủy̠ càng chảy nhiều hơn,

“Lão sư ... ngô ... khó chịu .... ”

“Đồng học khó chịu nơi nào? Nói ra lão giúp ngươi giải quyết.”

“Ngô.... Hạ .... Phía dưới .... tưởng .... muốn .... ”

“Nghĩ muốn cái gì?”

“Muốn .... lão sư .... ”

Lưu Hạo Khôn cười, trên tay hơi dùng sức, quần Từ Mộng Tuyết liền bị cởi xuống dưới, nhìn hạ thể trơn bóng, hô hấp Lưu Hạo Khôn cũng trở nên nặng nề.