Trước khi Từ Mộng Tuyết hôn mê, nàng mơ hồ nghe được một âm thanh.
[ Kiểm tra đo lường cho thấy tinh thần không ổn định, mở ra hình thức bảo hộ. ]
Chờ sau khi Từ Mộng Tuyết tỉnh lại, tuy rằng sự việc ngày hôm qua gây ra ảnh hưởng rất lớn đến nàng nhưng lúc này nàng không có dao động quá lớn. Thậm chí còn chỉ có thể nhớ một đoạn ngắn lý ức.
Mặc dù vậy nội tâm nàng vẫn không dám đối mặt với mọi người trong ký túc xá, lại phát hiện bọn họ dường như không có phát sinh ra sự tình ngày hôm qua. Mà Tạ Hiên cùng Trang Lượng cũng không đến tìm nàng.
Từ Mộng Tuyết nghi hoặc, chẳng lẽ nàng không có tiết tháo mà mộng xuân hay sao....
Dấu vết trên cơ thể đã khôi phục, tuy nàng có chút nghi hoặc nhưng vẫn sửa sang lại thật tốt đi học.
Một tuần này nàng không có gặp vấn đề khó giải quyết, nhưng lão sư Lưu Hạo Khôn cố vấn đội bóng rổ gần đây tần suất tìm nàng rất cao. Mỗi lần giống như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, nhưng mỗi lần tan học tìm nàng đi hỗ trợ hắn .
Tạ Hiên bọn họ dường như rất sợ lão sư này, mỗi ngày nàng đi theo, bọn Tạ Hiên cũng không dám bày ra bộ dạng làm càn.
Trong lòng Từ Mộng Tuyết yên lặng nhẹ nhàng thở phào, có lẽ đi theo lão sư như vậy là một biện pháp tốt.
Lưu Hạo Khôn chính là người ở phòng điều khiển quan sát hôm đó, sau hôm từ trên màn hình thấy được dáng người mất hồn kia, hắn liền không thể khống chế vẫn luôn nghĩ tới Từ Vũ. Thậm chí đoạn hình ảnh kia được hắn tải xuống lưu lại, mỗi ngày xem lại một lần.
Nhưng như thế căn bản không thể thỏa mãn hắn, hắn muốn đem Từ Mộng Tuyết đè chặt chẽ ở dưới thân, dùng vật thô to của bản thân hung hăng xuyên xỏ nàng, nghe nàng ngân nga những âm thanh dễ nghe.
Lưu Hạo Khôn biết Tạ Hiên cùng mấy tiểu tử kia tuyệt đối có ý đồ xấu nghẹn trong bụng, cho nên hắn quyết định đem Từ Vũ giữ bên người. Hắn đã mơ tưởng về nàng đến không ngủ ngon, mỗi lần nhắm mắt lại, thân hình mê người kia liền xuất hiện, vứt đi không được.
Từ Vũ, hắn thật to gan lớn mật một tiểu nữ sinh dám cải trang nam đến học trường nam sinh. Lưu Hạo Khôn nghĩ phải tìm cơ hội để cho nàng trải nghiệm cảm giác thỏ con vào hang sói có bao nhiêu nguy hiểm!
Hôm nay cũng như thường lệ, Từ Mộng Tuyết ở văn Lưu Hạo Khôn hỗ trợ hắn phê chữa bài của học sinh. Nhưng hiện tại nàng không trấn định như ngoài mặt.
Thời điểm buổi sáng nay, nàng không tìm thấy nội y của mình, băng vải cũng bị cắt rách tung tóe. Vì không muốn bị người khác phát hiện, nàng chỉ có thể giả bộ bình tĩnh mặc quần áo cùng áo khoác to rộng, ít nhất từ bên ngoài thoạt nhìn không rõ ràng.
Từ Mộng Tuyết tưởng Tạ Hiên cùng Trang Lượng làm, nhưng hai người bọ hắn mãi không tới tìm nàng, làm nàng cảm thấy thực hoang mang. Bởi vì trừ hai người họ nàng không thể nghĩ ra được còn người nào khác vào đây sẽ làm ra chuyện này.
Lúc này nàng ở trên ghế như đứng đống lửa ngồi đống than, vải quần thô ráp trực tiếp cọ xát môi âʍ ɦộ của nàng. Hạ thể sớm đã chảy ra không biết bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠.
Mà Từ Mộng Tuyết còn cảm nhận được một ánh mắt cực nóng, gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Trong gián phòng này tổng cộng hai người, trong lòng nàng có chút bất an không yên, sợ hãi lão sư phát hiện ra điều không bình thường.
Nhưng ánh mắt này lại làm thân thể Từ Mộng Tuyết nóng lên dần dần, hạ thể hư không kêu gào, muốn nam nhân dùng dươиɠ ѵậŧ tới an ủi.
Âm thanh hô hấp của Từ Mộng Tuyết dần dần tăng thâm, nàng không nghĩ tới bản thân mình hiện tại lại trở nên dâʍ đãиɠ như thế. Nội tâm nàng chủ động khát vọng nam nhân!
Rõ ràng nàng không bị hạ dược, chỉ là không có mặc nội ý, đã khiến cho nàng chảy dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy. Thậm chi sẽ còn chủ động bổ nhào lên người nam nhân!
Không chờ Từ Mộng Tuyết chìm đắm trong suy nghĩ, nàng liền cảm nhận một bàn tay đang đặt trên vai nàng, làm cả người nàng run lên.
Ngay sau đó một giọng nam đầy từ tính vang lên bên tai nàng, “Từ Vũ a, ở trong phòng mặc nhiều như vậy không nóng sao?”
“Nhìn ngươi sắp bọ thành cái bánh chưng, làm sao vậy? Sinh bệnh?”
Từ Mộng Tuyết thoáng nhẹ thở ra, âm thanh như bình đạm trả lời: “Có chút lạnh, cảm ơn lão sư quan tâm, ta không có việc gì.”
Lưu Hạo Khôn nhìn người trên ghế lúc này, ở nơi Từ Mộng Tuyết không nhìn thấy lộ ra một nụ cười. Tiểu nha đầu này tuyệt đối đã bắt đầu phát tao, hắn đều có thể nghe thấy, xem ra thời cơ chín muồi.
Trong thời gian theo dõi, hắn liền phát hiện thân thể nàng tuyệt đối là thể chất trời sinh lao lãng. Rõ ràng thân thể dâʍ đãиɠ không được, ánh mắt lại cực kì ngây ngô đơn thuần, loại nữ nhân này, là nam nhân thì đều muốn hung hăng lăng nhục nàng.
Hắn hiểu tại sao mấy tiểu tử Tạ Hiên kia làm như vậy, nhưng không đại biểu hắn sẽ làm như bọn họ, nữ nhân này, liền từ hắn nhận lấy.