Bây giờ ôm Từ Mộng Tuyết như vậy, đau thương áy náy trong lòng Giản Lăng Thiên cùng với vui sướиɠ sau nhiều ngày không gặp, so ra đều kém xúc cảm mềm mại ngọt ngào trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia liền nghĩ đến ngày đó bộ dáng nàng kêu to bị người ta đè dưới thân tiến vào.
Hiện tại Giản Lăng Thiên cái gì cũng không quản, bây giờ hắn chỉ nghĩ biến Từ Mộng Tuyết thành nữ nhân của hắn....
Từ Mộng Tuyết hoài nghi cảm giác bản thân, có phải hay không đôi tay kia bắt đầu du tẩu khắp cơ thể nàng, “Lăng Thiên ca ca?”
“Ngươi đang làm gì...ân....”
“Buông ra... buông ta ra... Lăng Thiên ca ca ngươi làm sao vậy...”