Từ sau đêm đó Từ Mộng Tuyết khổ không nói nổi. Tuy rằng được cung phụng ăn ngon uống tốt, nàng không bị đói khát đông lạnh nhưng mỗi đêm đều sẽ bị Ngao Huyền lăn lộn đa dạng tư thế trên giường, nàng liền nghĩ, đại gia, mẹ nó ta là thϊếp a! Nàng trong phủ không nhìn thấy nữ nhân khác bất quá vẫn là hỏi thăm một chút, Ngao Huyền này tuyệt đối không phải cuồng ma hệ cấm dục, theo lý mà nói mỗi ngày không nên hướng nàng chạy mới đúng.
Từ Mộng Tuyết có điều không biết, chỉ cần là nam nhân sau khi hưởng qua hương vị nàng đều sẽ đối với nữ nhân khác không có cảm giác gì. Sở hữu thân thể nàng là ước mơ tha thiết của nam nhân. Hơn nữa nàng là người bị “thế giới du͙© vọиɠ” lựa chọn, kể cả không cải tạo cũng có tính đặc thù nhất định.
Từ sau khi gả, không này nào Ngao Huyền không đến đây, Từ Mộng Tuyết mỗi này chỉ ở trong phòng không ra ngoài, dạng sáng Ngao Huyền tiêu sái dời đi.
Nàng cũng không dám chạy lung tung bên ngoài, đυ.ng tới cốt truyện cưỡng chế nàng liền đi tong, khẩn cầu không tìm đường chết sẽ không phải chết. Có lẽ ở nơi này chỉ cần ứng phó tốt với Ngao Huyền nàng liền có thể rời đi, mặc dù Ngao Huyền cũng không phải dạng người dễ ứng phó...
Bất quá nàng không biết là, nàng đã làm thay đổi hướng cốt truyện, cũng không phải là cốt truyện sẽ không tìm đến cửa.
Nàng nằm ở trên giường mân mê suy nghĩ nàng còn chưa thấy phong cảnh thời cổ đại, đột nhiên cánh cửa mở ra, tâm Từ Mộng Tuyết run lên, sẽ không phải là Ngao Huyền tới nữa chứ, nàng còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu...
Đứng dậy đi xem, lại phát hiện người đứng thẳng tắp ở cửa, đôi mắt có chút sung huyết nhìn nàng. Từ Mộng Tuyết nhìn người kia không chớp mắt, trong đầu nhanh chóng hiện lên chữ “Giản Lăng Thiên ”, trong trí nhớ Từ Mộng Tuyết, đây là thanh mai trúc mã của nguyên chủ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc này trở thành phu quân nguyên chủ....
Từ Mộng Tuyết cảm giác người đứng ở cửa có chút không thích hợp, chần chừ gọi “Lăng Thiên ca ca?” Giản Lăng Thiên vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm, “Lăng Thiên ca ca sao ngươi lại tới đây...”
“Lăng Thiên ca ca.....”
“Tuyết Nhi.....” Giản Lăng Thiên vừa nói vừa cất bước hướng Từ Mộng Tuyết đi đến.
Từ Mộng Tuyết hoảng sợ, buột miệng thốt ra, “lăng Thiên ca ca không cần tới đây...”
“Tuyết Nhi đã gả tới Ngao phủ, Tuyết Nhi đã... không xứng với Lăng Thiên ca ca... nơi này không phải nơi Lăng Thiên ca ca nên tới, Lăng Thiên ca ca đi nhanh đi, bị người Ngao phủ phát hiện sẽ phiền toái.”
Từ Mộng Tuyết sau khi nói xong liền cảm giác có chút e ngại, lời nói từ chính miệng mình nói ra giống như bị người khác khống chế, nàng tự như đọc kịch bảnh, hoàn toàn không qua đại não, không hỏi hơi hơi nhíu mày, nguyên lai đây mới là cốt truyện cưỡng chế chân chính sao....
Nghe thấy lời nói vừa rồi, đột nhiên Giản Lăng Thiên hướng về phía Từ Mộng Tuyết nhào tới, một phen đem nàng ôm gắt gao trong lòng ngực, thanh âm vội vàng nói, “Sẽ không, mặc kệ Tuyết Nhi biến thành bộ dạng nào đều sẽ không bao giờ không xứng với ta!”
“Ta nhất định mang nàng rời khỏi nơi này.”
“Lăng Thiên ca ca... chúng ta đã không trở về được.... ngươi vẫn là đi nhanh đi.” Lời nói vừa dứt, Từ Mộng Tuyết cảm thấy nước mắt bản thân lạch cạch lạch cạch rơi xuống, tay còn nắm chặt quần áo Giản Lăng Thiên.
Từ Mộng Tuyết: “.....”
“Lão tử thề không phải lão tử làm....”
Chờ khi Từ Mộng Tuyết đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, rõ ràng hẳn là cảnh tượng lừa tình, lại làm thân thể Từ Mộng Tuyết cứng đờ, thế nhưng nàng cảm nhận được trên bụng nhỏ có đồ vật ngạnh bang bang đỉnh nàng....
Từ Mộng Tuyết sửng sốt, chỉ có thể căng da đầu mở miệng nói, “Lăng Thiên ca ca.... buông tay đi, Tuyết Nhi giờ đã gả cho Ngao công tử, chúng ta đã không có khả năng.”
Người Từ Mộng Tuyết hơi lùi về sau, muốn thoát khỏi cái ôm của Giản Lăng Thiên, hắn lại ôm nàng chặt hơn, một chút ý tứ buông tay đều không có.
Đương nhiên Giản Lăng Thiên biết cơ thể bản thân có phản ứng. Ngày ấy hắn nghe âm thanh nàng cùng Ngao Huyền giao hợp, đáy lòng phẫn nộ không áp xuống được, hắn lại không có biện pháp chống lại Ngao Huyền, chỉ có thể nghẹn khuất nhìn nữ nhân mình yêu cùng nam nhân khác động phòng hoa chúc.
Nhưng ngay từ đầu đa phần phẫn nộ lại biến đổi dần dần theo âm thanh truyền ra không ngừng, hắn có thể xác minh được chính minh đang khơi dậy du͙© vọиɠ. Hắn đối với Từ Mộng Tuyết thật sự là yêu, nâng niu trong lòng bàn thay còn sợ bị thương, chỉ nghĩ bảo vệ thật tốt, không làm bất kì chuyện gì xúc phạm tới nàng, lần này Từ Mộng Tuyết chịu ủy khuất lớn như vậy, hắn đặc biệt áy náy, đặc biệt đau lòng.
Khi đó hắn chỉ ước người đang khi dễ nàng trên giường không phải là Ngao Huyền mà đổi thành hắn, hung hăng đem du͙© vọиɠ cắm vào trong cơ thể nàng, không quan tâm muốn nàng, nghe nàng dưới người hắn rêи ɾỉ kêu to, thậm trí là khóc thút thít.
Ngày đó Giản Lăng Thiên mơ màng hồ đồ trở về Giản phủ, nằm trên giường, bên tai vang vọng toàn bộ là tiếng Từ Mộng Tuyết gào thét cùng hợp thanh bọn họ giao hợp, khiến cho du͙© vọиɠ của hắn chậm chạp không chịu dịu xuống, ý muốn bảo vệ nàng không thương tổn ở cái đêm kia tan thành từng mảnh nhỏ.