Một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, Từ Mộng Tuyết liền nhìn vào gương thấy phía sau mình có người đứng đó, cô giật mình nhanh che ngực lại.
“Ca?”
“Người như thế nào vào được! Mau đi ra” Từ Mộng Tuyết có chút tức muốn hộc máu nói.
Từ Khải nhìn cô có chút thẹn thùng biểu tình có vẻ đặc biệt đáng yêu, mông nhỏ kiều đĩnh bị nước ấm chảy tới hơi hơi phiếm hồng, đôi tay che không hết hai đại bánh bao tròn trịa. Tay Từ Khải đặt nhẹ trên vai Từ Mộng Tuyết, thanh âm trầm thấp nói “Cùng nhau tắm”
Từ Mộng Tuyết cảm nhận được tay nam nhân đặt trên người cô có chút thô ráp, thân thể mẫn cảm dâng lên một tia khác thường, dưới tình huống nay hạ thể nàng phân bố ra thật nhiều chất lỏng.
Từ Mộng Tuyết không có cách nào cự tuyệt được nam nhân này, người có chút chật vật tránh né tay nam nhân, nhưng ánh mắt không tự chủ nhìn xuống hạ thân cực đại của nam nhân đang lắc qua lắc lại, trên mặt còn nổi lên gân xanh, nhìn thật là đáng sợ.
Mặt Từ Mộng Tuyết nhanh chóng ửng hồng, ngồi xổm che thân muốn Từ Khải mau đi ra.
Trong mắt Từ Khải chợt lóe lên tia sáng, đi lên trước kéo Từ Mộng Tuyết dậy, từ phía sau ôm nàng.
“Tiểu Tuyết không thích ca ca sao? Trước kia đều cùng ca ca cùng nhau tắm.”
Từ Mộng Tuyết chần trừ lục soát lại một chút ký ức, “Trước kia là trước kia. Hiện tại không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống nhau?”
“Có phải hay không Tiểu Tuyết giấu ca ca làm chuyện xấu? Không được, tới đây ca ca kiểm tra một chút!” Từ Khải ra vẻ nghiêm túc nói, vừa nói vừa đem tay Từ Mộng Tuyết che ngực kéo xuống, vυ' bị chói buộc rốt cuộc được tự do, vui mừng nhảy nhót. Hạ thân Từ Khải đột nhiên nảy hai cái, đánh bạch bạch vào mông kiều đĩnh Từ Mộng Tuyết.
Từ Mộng Tuyết cảm nhận được cực nóng phía sau, thân thể bất an khẩn trương vặn vẹo tính toán thoát khỏi Từ Khải. Hắn nào có để cô đạt được nguyện vọng, hắn ở bên ngoài đã nghĩ kĩ rồi, nàng là một cái vưu vật, như thế nào có thể để người ngoài chiếm tiện nghi.
Từ phía sau Từ Khải dùng chân đem hai chân Từ Mộng Tuyết tách ra, làm cho côn ŧᏂịŧ ở môi âʍ ɦộ Từ Mộng Tuyết nhẹ nhàng cọ xát, tay bắt lấy vυ' tròn trịa xoa nắn đùa bỡn.
“Để ca ca kiểm tra thật tốt!” Khóe miệng Từ Khải gợi lên nụ cười tà.
Hai mắt Từ Mộng Tuyết sợ hãi rưng rưng, hạ thân cảm nhận được độ ấm không thuộc về mình, một bàn tay to thô ráp dùng sức xoa nó vυ' nàng, thỉnh thoảng còn dùng hai ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú cô.
Vốn là thân thể mẫn cảm nào chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cảm giác quen thuộc từng đợt truyền đến, hạ thân trở nên ngứa, vυ' cũng bắt đầu trướng đau. Từ Mộng Tuyết vô thức rêи ɾỉ ra tiếng, “Ân....” Từ Khải nhìn thân thể cô biến hóa, dùng côn ŧᏂịŧ hùn hăng chọc môi âʍ ɦộ, Từ Mộng Tuyết cả người run rẩy, hạ thể chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, đôi mắt cũng trở nên mê ly không có tiêu cự.
Từ Khải ôm cô, “Tiểu Tuyết làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không? ”
“Nói cho ca ca, để ca ca giúp ngươi”. Từ Khải nói mang theo mê hoặc, Từ Mộng Tuyết sau khi nghe được mờ mịt nhìn về phía hoa huyệt, âm thanh nhu nhu, “Phía dưới.... phía dưới thật là khó chịu....”
“Phía dưới? Khó chịu như thế nào? Muốn ca ca giúp ngươi như thế nào?” Từ Khải từng bước một dẫn lối.
Hai mắt Từ Mộng Tuyết hàm chứa nước mắt, hề hề đáng thương dựa vào Từ Khải, “Không.... không biết, ca ca giúp ta, ta khó chịu.” Vừa nói vừa cọ cọ Từ Khải.
Từ Khải đạt được mục đích, bế Từ Mộng Tuyết lên đi đến phòng hắn, đem nàng thả trên giường, sau đó mở camera máy tính trong phòng ra, sau đó đi về bên cạnh Từ Mộng Tuyết, “Ca ca giúp ngươi, tới đây cho ca ca xem phía dưới của ngươi.”
Từ Khải đem hai chân Từ Mộng Tuyết kéo ra, ở tròng tắm hắn không có xem cẩn thận, thế nhưng Từ Mộng Tuyết là bạch hổ, trơn bóng đến một sợi lông đều không có, môi âʍ ɦộ hồng nhạt bị địa phương bí ẩn bao gắt gao, chỉ lộ ra một tiểu phùng mê người, bên trong cất giấu cái miệng nhỏ, còn có chất lỏng hướng ra ngoài chảy ra, hạ thân bị mở ra bại lộ trong không khí, thân thể mẫn cảm run nhè nhẹ. Từ Khải nhìn cảnh này cũng nhịn không được, đem côn ŧᏂịŧ đến miệng tiểu huyệt, cúi người xuống một bàn tay bắt lấy một bên vυ', một ngụm ngậm lấy bên còn lại, đầu lưỡi bắt đầu đùa bỡn hạt châu nhỏ, dùng răng khẽ căn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, có lẽ thật sự quá là mỹ vị, Từ Khải không khỏi mυ'ŧ thật mạnh vào, phảng phất muốn đem sữa giấu bên trong hút ra.