Hành lang dài bằng gỗ ngoằn ngoèo, ở phía trên treo đầy những chiếc đèn l*иg lưu ly.
Bầu trời đẫm máu tối sầm lại, Yến Triều Sinh vẫn không có trở về. Trường Hoan nói:"Qủy vương đang trị thương, Nương Nương người trước nghỉ ngơi đi""
Lưu Song gật đầu, đành phải vào phòng trước.
Trường Hoan xõa tóc cho nàng, tháo gỡ trang sức, lại giúp nàng thoa một lớp dầu thơm cẩn thận, Lưu Song nép mình trong chăn bông ấm áp, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Yến Triều Sinh đang ở trong điện Vô Tình.
Hắn thế nào, hắn bị thương có nặng không? Có đau không?
Nghĩ đến lúc nữa đêm, nàng vẫn mãi trằn trọc chưa ngủ, mắt thì vẫn mở to. Mãi đến khi những con quạ ma bay ngang qua ở bên ngoài với tiếng kêu khàn khàn rất khó nghe, nàng mới giật mình và phát hiện có một người đang đứng bên cạnh giường.
Hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên: "Còn chưa ngủ? "
Giọng điệu lạnh lùng, nhưng ánh mắt Lưu Song lại sáng lên, nàng đứng dậy khỏi giường. Yến Triều Sinh im lặng một lúc, làm một cử động với ngón tay của mình, Nam Hải dạ minh châu mềm mại trong phòng lần lượt sáng lên.
Lưu Song cuối cùng đã nhìn thấy hắn.
Phu quân của nàng, quân vương của Qủy giới và Yêu giới, Yến Triều Sinh.
Hắn mặc một bộ y phục màu đen với đường viền màu vàng, sinh ra đã vô cùng tuấn tú, với đôi môi mỏng và lông mày dài, đôi mắt thì đen nhánh, nhìn nàng một cách trịch thượng(*).
(*) ra vẻ như kẻ bề trên, tự cho mình là hơn và tỏ ra khinh thường người khác, thái độ kiêu căng
Lưu Song đưa tay ra về phía hắn, hắn liếc nhìn nàng và đưa tay cho nàng.
Bàn tay của hắn mảnh khảnh lạnh như ngọc, lạnh như nhiệt độ cơ thể của hắn. Nàng cả người run lên vì lạnh, nhưng nàng lại đưa tay ôm lấy tay của hắn rồi che lại, mở to mắt nhìn hắn: "Phu quân, chàng có bị thương nặng không? "
Dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, đôi mắt ngấn nước và đôi môi cũng trở nên đỏ mọng. Nàng quên mất rằng trong cơ thể của hắn đang chảy dòng máu của yêu xà(*) và thân nhiệt của hắn không hề ấm áp.
(*) con rắn quỷ
Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại vô tình dịu đi, nói: "Không sao.""
Lưu Song không có tranh cãi cùng hắn, tại sao lần này hắn không trở về thông qua núi Kình Thương Sơn, để cho nàng chờ đợi trong vô vọng, mà là lặng lẽ dùng trận pháp(*) trở về điện Vô Tình.
(*) chiến thuật
Nàng lo lắng cho vết thương của hắn, muốn cởi vạt áo của hắn: "Để ta xem một chút."
Yến Triều Sinh đè lại tay nàng nói: " Đừng có càn quấy.""
Khi hắn không cho phép người khác làm điều gì đó, hắn thường vô thức bộc phát sự ép buộc. Bản thể của Lưu Song sợ hắn, trong lòng nảy sinh một sự rụt rè, nhưng sự quan tâm của nàng dành cho hắn vẫn chiếm ưu thế.
Nàng kìm nén cảm giác bị bóp chặt trong lòng, kiên cường và nói: "Phu quân cho ta xem một chút, nếu không ta sẽ không yên tâm. "
Cuối cùng y phục của hắn vẫn bị nàng tuột xuống.
Yến Triều Sinh là yêu quỷ, so với người thường, nước da của hắn nhợt nhạt và ảm đạm, tuy nhiên làn da của hắn rất đẹp, thân hình cao mảnh khảnh. Một cơ thể dường như được chạm khắc một cách tinh xảo, thật đẹp.
Nàng nhìn thấy bả vai của hắn, máu đen rỉ ra ở chỗ đó, vết thương hằn sâu có thể nhìn thấy xương. Lưu Song cảm thấy đau khổ, bây giờ hắn có rất ít đối thủ ở Bát Hoang(*), ai có thể làm hắn bị thương đến nông nổi như vậy, rốt cuộc là ai?
(*) tám vùng đất hoang tàn
Nàng đưa tay lên, che chỗ đó, cố gắng dùng một luồng linh lực ổn định giúp hắn phục hồi chỗ bị thương. Hắn ngăn cản tay nàng, vén áo lại: " Tự mình sức lực bao nhiêu còn không biết sao, nàng không cần giúp ta trị thương, đi ngủ. "
Bản thể của nàng là một cây tiểu tiên thảo, là loại cỏ tiên tốt nhất có thể chữa khỏi loại vết thương này. Mặc dù ở trong cung điện của Qủy vực nhiều năm, nàng cũng không bao giờ dám lãng phí, nàng chỉ sợ một ngày nào đó Yến Triều Sinh bị thương trở về, nàng không thể làm được gì cho hắn.
Lúc này nàng đã bị hắn giữ chặt cổ tay, hắn không cần dùng nhiều sức, chỉ cần một cái đẩy nhẹ, Lưu Song đã ngã xuống nằm trên chăn, không thể động đậy.
Hắn chống đỡ hai bên người nàng, vẻ mặt mờ nhạt, nhìn nàng một cách trịch thượng.
Đó chính là một vị quân vương tu luyện yêu ma, ánh mắt mà người khác nhìn thấy thường xuyên nhất khiến người ta phải lui ra, môi răng run lên. Lưu Song nằm trên chăn lại không có cảm giác như vậy.
Trong mắt Yến Triều Sinh nàng nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.
Tóc mây(*), vẻ mặt thì tươi như hoa, đôi mắt như mùa xuân.
(*) mái tóc dài, mềm mại, suông mượt
Đèn Lưu ly đẹp và sáng ngời, dưới ánh đèn nàng chỉ mặc một chiếc váy mỏng mềm mại xinh đẹp, ngực nở nang, eo thì rất nhỏ.
Lưu Song bắt gặp ánh mắt của hắn, hai má bất giác ửng hồng: "Phu quân? "
Các ngón chân của nàng cuộn lại đầy lo lắng, mặc dù số lần bọn họ cùng nhau hoan ái không nhiều, nhưng mỗi lần đều làm nàng sợ hãi, đỏ mặt và tim đập nhanh.
Hắn là yêu quỷ có thể chất rất lạnh, mặc dù thân thể của nàng là cỏ tiên mềm mại, tự nhiên cũng không chịu nổi. Nhưng trong mắt Lưu Song, cho dù hắn lạnh nhạt thì hắn cũng rất tốt, nơi nào cũng khiến nàng hạnh phúc.
Thấy hắn không phản đối, nàng nhịn không được ngượng ngùng, xê qua chỗ trống bên cạnh, ôm lấy cổ hắn: "Phu quân, chàng lên nghỉ ngơi đi. "
Hắn bị thương, tất nhiên nàng không muốn làm gì với hắn, nàng chỉ muốn nép vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng hồi lâu, ánh mắt tối sầm lại, bình tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng từ trên người mình xuống.
"Không cần, ta sẽ không nghỉ ngơi ở đây hôm nay. "
Lưu Song chớp mắt nghi hoặc, quạ ma gào thét, chứng tỏ bây giờ đã là canh ba của ngày hôm sau, nếu hắn đã bước ra khỏi điện Vô Tình thì hắn sẽ không quay trở lại đó nữa.
Muộn như vậy rồi, hắn đã không ôm nàng ngủ, tại sao lại quay về, bây giờ còn muốn đi đâu?
" Minh Tỳ châu vẫn còn, cho ta mượn dùng một chút.""
Nghe hắn nói như vậy, nàng lập tức xoay người xuống giường, nhặt con ngựa nhỏ bằng ngọc bích để bên cạnh lên. Con ngựa được Yến Triều Sinh dùng linh lực nặn cho nàng vào ngày sinh nhật của hai năm trước, nàng yêu thích nó không thôi.
Yến Triều Sinh thấy nàng trong lòng vui vẻ như vậy, lại dốc vào đó thêm chút công sức, đem nó biến thành linh khí(*) có thể cất trữ đồ vật.
(*) Vũ khí tinh thần
" Tất cả đều ở đây, phu quân. " Những ngón tay trắng nõn mảnh mai của nàng gõ nhẹ vào con ngựa, bên trong con ngựa bằng ngọc bích, tất cả đều là những đồ vật hắn tặng cho nàng trong mấy năm qua.
Các đồ vật được bày ra một đống, tất cả đều tinh xảo, nhìn mà hoa cả mắt.
Nàng ngồi xếp bằng, cẩn thận lấy Minh Tỳ châu ra đưa cho hắn, hầu hết những thứ trong con ngựa bằng ngọc bích đều do Yến Triều Sinh tặng. Điểm khác biệt duy nhất là Minh Tỳ châu này, đó là quà của một người bạn cũ, có thể ngăn cản kiếp lôi và trấn an bảy hồn phách.
Nàng tò mò nhìn hắn: ""Phu quân, có người muốn độ kiếp sao ?"
Yến Triều Sinh cầm lấy hạt châu, hạt châu vẫn còn giữ nhiệt độ ấm áp của nàng, áp vào lòng bàn tay hắn. Hắn cụp mắt xuống vô tình nhìn thấy ánh mắt ngây thơ và trìu mến của nàng, hắn lãnh đạm nói: "Không phải, nàng ở đây cho tốt, đừng đi lung tung, ta sẽ đi cùng nàng khi có thời gian. "
Lưu Song gật đầu một cái.
Hắn dừng lại một chút: "Minh tỳ châu... khi nào dùng xong ta sẽ trả lại cho nàng."
Lưu Song nói: " không sao, ta vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới độ kiếp, không có minh tỳ châu, nhưng ta đã có phu quân, phu quân đã hứa với ta rằng sẽ ở bên ta khi độ kiếp. Có phu quân, thiên lôi sẽ không làm tổn thương đến ta. "
Thiên kiếp này đối với nàng mà nói là tai họa ngập đầu, nhưng với Yến Triều Sinh mà nói, nó có thể được tiêu tan bằng một cái vẫy tay.
Yến Triều Sinh từ chối cho ý kiến.
"Nàng ngoan một chút, ta đi.""
Mặc dù hắn biết, lời này là không cần thiết nói với nàng, nàng vẫn luôn thật ngoan. Lúc ở bên hắn thì bám lấy hắn, còn có thể nói điều gì không biết xấu hổ. Lúc hắn đi vắng, nàng cũng rất ngoan. Khi hắn chưa trở về cung điện của Quỷ vực, nàng thậm chí rất ít khi ra ngoài, nàng thường chơi và chăm sóc hoa cỏ của mình trong sân, hầu như không bao giờ đi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn chuẩn bị bước ra ngoài, vạt áo được thêu bằng chỉ vàng, bị gió thổi bay, trong lòng nàng dâng lên một nỗi bất đắt dĩ, nàng đã không gặp hắn hai tháng rồi.
Nàng đi chân trần, đuổi kịp và ôm lấy eo hắn.
Yến Triều Sinh không quay đầu lại: " Làm sao vậy? "
Nàng kiễng chân lên, hôn lên gò má lạnh lẽo của hắn, thanh âm mềm mại nói: "Phu quân, ta chỉ muốn nói với chàng, ta rất nhớ chàng. "
Lông mi đen nhánh của hắn phủ bóng lên trên mặt, từ đầu đến cuối không hề uốn éo thắt lưng, nhàn nhạt nói: "Ừ, trở về ngủ đi. "
Yến Triều Sinh bước ra khỏi hành lang dài được nàng trang trí khéo léo, những l*иg đèn lưu ly được treo ở phía trên hành lang nhấp nháy ánh sáng.
Nàng đã cầu xin hắn thu thập những thứ đồ kỳ lạ này từ Bát Hoang đưa đến đây. Yến Triều Sinh sờ minh tỳ châu trong ngực và cau mày, thậm chí hắn còn không biết mình đã cho nàng nhiều thứ như vậy từ khi nào.
Hắn chạm vào má mình, nơi nàng vừa hôn nhẹ nhàng, dường như còn có một nhiệt độ khác với làn da lạnh giá của hắn.
Trong mắt Yến Triều Sinh không có cảm xúc gì, hắn bước ra khỏi hành lang dài, những con quạ ma quanh quẩn một chỗ liền tản ra, kính cẩn nhường đường cho hắn, hắn chưa từng lưu luyến, cũng chưa từng quay lại nhìn nàng một cái.