Trên núi Kình Thương Sơn lại có tuyết rơi, đỉnh núi lập tức trắng xóa.
Trường Hoan cầm lấy áo choàng, chạy tới trong bước chân đứt quảng, đem áo choàng đang cầm khoác lên trên người Lưu Song, quở trách: "Nương Nương, người tại sao lại đợi Qủy vương? Thân thể người yếu ớt, Qủy vương nói, người không cần ở đây mọi lúc chờ ngài ấy. "
Tuyết rơi ướt cả tóc, nàng đưa tay ra nhìn tuyết tan trong lòng bàn tay, không khỏi bật cười, vui vẻ nói với Trường Hoan: "Ngươi có biết tháng 12 trên nhân gian cũng là mùa lạnh nhất không?.""
Trường Hoan cười lắc đầu một cái, nàng là Qủy tu(*), cư nhiên chưa từng tới nhân gian, nhưng trong miệng Nương Nương nói, nhân gian là một nơi rất đẹp, nàng nghe được cũng rất khao khát được đến đó.
(*) người tu luyện ma quỷ
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Song bị thời tiết lạnh giá như tạc như băng tuyết, ngay cả đôi môi tươi đep trước đây cũng trở nên hơi tái nhợt. Nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời, bởi vì một tháng này, phu quân của nàng là Yến Triều Sinh tứ phương chiến đấu chống lại Tiên Tộc, sẽ trở về.
Nàng giữ chặt tay Trường Hoan và hỏi: " Y phục của ta không sao, còn tóc của ta thì sao có lộn xôn không? "
Trường Hoan nói: " Nương Nương thiên tư (*) mọi thứ đều tốt, Qủy vương nhìn thấy người, cho nên nhất định không muốn rời đi nữa. "
(*) dáng dấp do trời sinh
Lưu Song cười rộ lên, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng khuyết.
Trường Hoan cũng cảm thấy vui mừng cho nàng, theo quan sát của Trường Hoan thì Qủy vương gϊếŧ người hiếu chiến, sau khi cưới Nương Nương, bao giờ cũng chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, bận tối mày tối mặt. Có khi mấy năm mới trở về Kình Thương Sơn đi cùng với Nương Nương một lần, ở lại không được mấy ngày, đã muốn rời đi.
Bây giờ Bát Hoang đã dần ổn định, các bên đã ký kết hiệp ước hòa bình và Qủy vương không phải lúc nào cũng bôn ba khắp nơi, cuộc hỗn chiến của những thần tiên, yêu quái, ma quỷ đã kết thúc, trời đất sáng ngời, khắp nơi bình yên.
Nếu không có những chuyện quan trọng đó, Qủy vương có thể cùng Nương Nương yên ổn mà sinh ra một tiểu điện hạ.
Nhìn thấy Lưu Song lạnh đến mức xoa xoa tay, Trường Hoan không nhịn được khuyên nhủ: "Nương Nương chúng ta trở về trong cung điện chờ thôi. "
Lưu Song cười lắc đầu một cái, trình độ tu luyện của nàng không cao, sinh ra cũng không tốt, có rất ít việc có thể làm được cho Yến Triều Sinh.
Trong số rất ít việc này, nàng rất chuyên tâm và tự tay làm.
Một trăm năm trước, nàng nhớ mình đã đứng trên núi Kình Thương Sơn đợi hắn trở về, khi đó hắn cưỡi Xích Diên trở về và nhìn thấy nàng đứng trên núi Kình Thương Sơn vẫy tay chờ hắn, trong mắt hắn mang theo ý cười và đôi môi hắn khẽ cong lên lần đầu tiên.
Lưu Song chớp mắt, trong lòng nhảy nhót không thôi vì vui sướиɠ, mặc dù bọn họ là phu thê, nhưng nàng hiếm khi thấy hắn cười.
Hắn là Qủy vương, đồng thời cũng là Yêu vương, là quân vương tối cao của hai giới, quanh năm nói năng thận trọng, khiến nàng phải rụt rè. Lần đó, nàng cảm nhận được niềm hạnh phúc của hắn và kể từ đó mỗi khi hắn trở về sau trận chiến, nàng luôn chờ đợi ở lối vào của Quỷ vực(*) trên núi Kình Thương Sơn, để hắn có thể nhìn thấy nàng đầu tiên khi trở về.
(*) ma quỷ
Thời gian chờ đợi dài lâu, thỉnh thoảng hắn vẫn truyền miệng vào ngày mùng một đầu năm rằng hắn sẽ trở về, khi đó chiến sự vô cùng lo lắng, đến ngày 15 mới nhìn thấy được bóng dáng của hẳn, khắp người đều tanh mùi máu khi trở về.
Vì những lúc sống chung với nhau đối với hai người rất ít nên Lưu Song trân trọng điều đó gấp đôi.
Nàng không cảm thấy dày vò khi phải chờ đợi dưới cái lạnh khắt nghiệt của núi Kình Thương Sơn, thực tế Quỷ vực sau lưng khiến nàng càng cảm thấy khó chịu hơn, bản thể của nàng là một cái cây tiểu tiên thảo màu xanh mọc ở trong hồ nước xanh biếc tại Thương Lam trên nhân gian. Mặc dù, linh lực(*) của nàng thấp, nhưng thân thể của nàng vẫn là thần tiên. Thân thể của thần tiên sống trong một thế giới của Quỷ vực rất là ngột ngạt và kìm nén, nếu không phải nhờ sự tu luyện thâm sâu của Yến Triều Sinh, thỉnh thoảng song tu(**) cùng nàng, nhờ đó linh lực rò rỉ ra từ giữa những ngón tay của hắn, đủ để nàng tu luyện một cách vụng về, không nhờ đó thì nàng không thể trụ vững được.
(*) sức mạnh tinh thần
(**) tu luyện đôi
Mặc dù ở cửa ra vào của Quỷ vực không lạnh lẽo như núi Kình Thương Sơn, nhưng không khí lạnh lẽo và ma mị càng khiến nàng cảm thấy khó chịu, một bước cũng không muốn ra khỏi cung điện.
Yến Triều Sinh cũng từng yêu cầu nàng sống trong Yêu giới ấm áp, nhưng nàng từ chối.
Hắn đang chinh chiến vì thế giới yêu quỷ đầy sóng gió, chinh chiến xong thì trở về Qủy giới(*), Lưu Song không thể nhìn thấy hắn, đối với nàng, không gì khiến nàng hạnh phúc hơn là được nhìn thấy hắn và được nằm trong vòng tay của hắn.
(*) thế giới của ma quỷ
Khi Trường Hoan cùng Lưu Song đợi đến khi giờ Hợi, thấy trời đã quá muộn ở núi Kình Thương Sơn, Trưởng Hoan lập tức nói: "Nương Nương chúng ta về trước đi, không chừng Qủy vương ngày mai mới có thể trở về, nhìn thấy người như thế này, hắn sẽ rất đau lòng.""
Lưu Song gật đầu và quyết định sẽ quay lại đây vào ngày mai, chỉ vài ngày nữa thôi, hắn sẽ trở về.
Lưu Song kết ấn(*), một con chim khổng lồ màu xanh từ trên trời bay tới.
(*) nghĩa là tác động vào đầu ngón tay, hoặc các gốc của ngón tay để kích hoạt những huyệt ở vùng đỉnh đầu hoặc vùng xương cùng, hai khu vực thu xả và giao hòa giữa nội khí của cơ thể với thiên khí hoặc địa khí của vũ trụ bên ngoài.
Chim khổng lồ có bộ lông đẹp đẽ, rạng rỡ, đáp xuống đất ngoan ngoãn trước người Lưu Song.
Nàng sờ cổ nó: "Về nhà đi, Thanh Loan. "
Thanh Loan nâng nàng từ dưới đất lên ổn thỏa, vỗ cánh bay lên trời, băng qua bầu trời đẫm máu đen tối của Quỷ vực, lóe lên một luồng ánh sáng .
Con Thanh Loan này của Lưu Song và con Xích Diên màu đỏ của Yến Triều Sinh vốn là một cặp chim quỷ trong thời cổ đại, hắn có được chúng nó một cách tình cờ khi hắn còn trẻ, chúng nó đã gắn bó với hắn hơn bảy trăm năm và hai con chim quỷ này rất tình cảm.
Sau khi nàng gả cho hắn, nàng đã làm nũng cầu xin Yến Triều Sinh cho một con, sau khi cầu xin được nửa năm, hắn mới chịu đưa Thanh Loan cho nàng làm vật cưỡi.
Để thuần hóa con chim quỷ này, Lưu Song đã dành ra hàng chục năm nữa, học cách chải lông chim và nảy ra những ý tưởng để lấy lòng Thanh Loan, lúc này Thanh Loan mới tình nguyện sẵn sàng bảo vệ nàng và để cho nàng cưỡi.
Thanh Loan bay được hàng vạn dặm mỗi ngày, từ núi Kình Thương Sơn đến cung điện của Qủy vực chỉ là một đoạn đường ngắn và không mất nhiều thời gian để đến nơi.
Cửa vào cung điện của Quỷ vực u ám và trang nghiêm, hàng chục ma tướng mặt mày trắng bệch canh giữ cửa chính của cung điện.
Lưu Song liếc nhìn bầu không khí u ám phía trên, nhẹ nhàng hít một hơi. Nàng nắm lấy lông chim của Thanh Loan trong tay thầm dùng sức, không muốn để lộ ra nỗi sợ hãi tự nhiên với nơi này trong lòng.
Phu quân của nàng là yêu quỷ duy nhất ở Bát Hoang, hắn tu luyện cách thức của yêu ma bằng thân xác của quỷ, và ở lại Quỷ giới là cảm giác thoải mái nhất đối với hắn.
Cho dù nàng không thích nơi này, nàng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến sự tu luyện của hắn chỉ vì sở thích vô thưởng vô phạt của mình.
"Nương Nương, cẩn thận một chút. "Trường Hoan đưa tay ra giúp Lưu Song nhảy xuống khỏi lưng chim.
Thanh Loan nhận thức được gì đó, liền kêu nhẹ một tiếng hướng về phía trong điện, có chút kích động bất thường. Một lúc sau, trong điện cũng truyền ra tới một tiếng chim kêu lanh lảnh vang lên, một con chim khổng lồ màu đỏ bay ra khỏi cung điện của Quỷ vực, quấn quýt với Thanh Loan, chải lông cho nhau.
Trường Hoan kinh ngạc vui mừng nói: "Nương Nương, Qủy vương đã trở về! "
Xích Diên ở đây, chứng tỏ rằng Yến Triều Sinh đang ở trong cung điện của Quỷ vực, Lưu Song nở nụ cười rạng rỡ trên má, xách váy chạy về phía trong điện.
Trường Hoan đuổi theo nàng: "Nương Nương, người chạy chậm lại. "
Lưu Song mặc một chiếc váy lụa màu đỏ, có thêu những bông hoa Thu Hải Đường nở to ở phía trên. Nàng chạy ngang qua sân cung điện, những bông hoa Thu Hải Đường ở trên váy như đang rạng rỡ và nở rộ.
Ngay cả những ma tướng canh giữ cửa với bầu không khí chết chóc và nặng nề, cũng không tránh khỏi liếc mắt nhìn nàng, thi lễ nói: " Nương Nương. "
Nàng tự mình đẩy ra cửa cung điện, nhưng không thấy Yến Triều Sinh ở bên trong.
Lưu Song nghiêng đầu, hỏi tiểu ma hầu ở bên cạnh: "Qủy vương bệ hạ ở đâu? "
Tiểu ma hầu nói: "Qủy vương bị thương trở về và hiện đang ở tại điện Vô Tình. "
"Hắn bị thương! Bị thương có nghiêm trọng không? "
"Thuộc hạ không biết. "
Lưu Song lo lắng bước vào tẩm cung(*) của mình, nàng vô cùng lo lắng, nhưng nàng không dám đặt chân vào trong điện Vô Tình. Bên trong điện Vô Tình có một cái hồ nước lạnh, không khí lạnh ở nơi đó đủ để làm cơ thể nàng lạnh cóng, nhưng nơi đó đối với Yến Triều Sinh mà nói là nơi vô cùng tốt để chữa thương.
(*) phòng ngủ của vua và hoàng hậu
Hắn từng ra mệnh lệnh sắt đá, không cho phép nàng đặt chân đến đó.
Lưu Song ngồi thất thần trên xích đu trong sân, có mấy ngàn con bướm ma bay lượn xung quanh nàng, nàng vẫy lui chúng nó: " Các ngươi tự mình chơi thôi, phu quân trở về, hắn bị thương, ta rất lo lắng cho hắn. "
Bướm ma vừa nghe tin Yến Triều Sinh đã trở về, chúng lập tức tản ra bay đi trong phút chốc. Hoa nở với nhiều sắc màu rực rở trong sân, hoàn toàn khác với phong cảnh u ám của Quỷ vực ở bên ngoài.
Vốn dĩ không có mọc một ngọn cỏ nào trong cung điện của Qủy vực, bởi vì ở đây không có sức sống, tự nhiên sẽ không mọc ra những loại sinh vật tràn đầy sức sống như này. Sau khi Lưu Song chuyển đến đây, bản thân nàng là thần tiên và có bản tính dịu dàng, cộng với sự buồn chán và cô đơn. Vì vậy, nàng đã nhờ thuộc hạ của Yến Triều Sinh mang đến hạt giống cỏ, chăm sóc và nuôi dưỡng chúng bằng linh lực và thử trồng hoa cỏ ở trong sân trước tẩm cung của mình.
Không ngờ nàng đã trồng thật thành công, dần dần, mọi thứ trong cung điện của Quỷ vực tối tăm u ám, chỉ có duy nhất tẩm cung này của nàng và Yến Triều Sinh, là nơi hoa nở rực rỡ, cỏ mọc lâu tàn.
Ngay cả, Bướm Phượng thích màu sắc tươi sáng, cũng thích lặng lẽ bay đến đây trong khi Yến Triều Sinh đi vắng.
Nhưng nếu hắn ở đó, cùng với áp lực trên người hắn quá mạnh, những sinh vật nhỏ bé này cũng không dám đến. Hắn đã từng bóp chết một con bướm ma không kịp bay đi ngay trước mặt nàng.
🌺 Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ truyện🧡