Thẩm Sơ

Chương 20: Bắn vào miệng cô ( h )

Editor: Dĩm

Thẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời chỉ ngậm lấy mã mắt phía đằng trước quy nhưng đầu lưỡi lại tham lam khoan vào bên trong, ý đồ móc chất lỏng ở bên trong ra.

Kỹ thuật khẩu giao của cô gái như vậy thì người chịu khổ chỉ là người đàn ông, anh vừa kiềm chế kɧoáı ©ảʍ của mình chỉ vì đạo đức, vừa phải nhịn xuống cảm giác muốn bắn vì lòng tự tôn của đàn ông, biểu tình trên mặt đã có chút vặn vẹo.

“Không được dùng đầu lưỡi liếʍ.” Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.

Thẩm Sơ có chút ủy khuất mà rụt đầu lưỡi lại, cũng không hề có động tác khác, miệng chỉ làm vật chứa, chờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào.

Tay của Hứa Phóng di chuyển càng lúc càng nhanh, theo động tác thô bạo thì qυყ đầυ tiến vào miệng cô gái cũng ngày càng sâu, trong bất giác Thẩm Sơ đã ngậm một phần ba vào trong miệng.

Cô không thể không há miệng to hơn, cũng vì há miệng quá rộng cho nên không có cách nào để nuốt nước miếng cho nên một vệt nước bọt dài chảy ra từ khóe miệng.

Dưới kɧoáı ©ảʍ ngày càng mạnh mẽ thì Hứa Phóng dần dần không quan tâm đến đạo đức và lòng tự tôn nữa, trận tình ái vốn chỉ nhằm mục đích đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cô gái đã biến thành phóng thích du͙© vọиɠ của người đàn ông, không biết từ khi nào tay anh đã ôm lấy đầu của cô gái, dươиɠ ѵậŧ đang từng chút chọc sâu vào trong miệng của cô gái, trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp vang lên tiếng nước “chậc, chậc”.

“Muốn bắn, ngậm chặt miệng lại đi.” Giọng của Hứa Phóng khàn khàn, đồng thời một bàn tay bóp chặt hai má của cô gái khiến cô khép chặt miệng lại.

Thẩm Sơ nghe anh nói đang muốn co miệng lại, lúc đang chuẩn bị bắn thì di động lại đột nhiên vang lên.

Thẩm Sơ “Ư Ư” ra hiệu cho người đàn ông, Hứa Phóng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là Bành Vân Vân gọi đến, cúp máy không chút do dự, tiếp tục động tác.

Mới vừa cắm vài cái tiếng chuông lại vang lên, lại cúp nhưng rồi lại reo lên, bị ngắt quãng liên tục cho dù là ai thì cũng đều cảm thấy không vui, Hứa Phóng tắt tiếng đi rồi nhét điện thoại lại vào trong túi, mặc cho cô ta gọi mãi mà không dao động chút nào.

Việc tình ái bị gián đoạn làm cho Hứa Phóng khó chịu, động tác tiếp theo đều mang theo ý vị phát tiết, từng cú đều thúc sâu vào trong cổ họng của cô gái, khóe miệng của Thẩm Sơ bị thọc vào rút ra thô bạo ma sát đến nỗi đỏ bừng, ở trong sự sung sướиɠ thọc vào rút ra rất nhanh hương vị nồng đậm trào ra trong khoang miệng của Thẩm Sơ.

Đây chính là cái mùi đã làm cô say mê, Thẩm Sơ quên mất đau đớn nơi khóe miệng, miệng nhỏ co rụt lại để nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, Hứa Phóng sướиɠ tới nỗi ngẩng đầu lên, đôi tay đỡ sau gáy của cô gái, thong thả chọc vào rút ra để kéo dài kɧoáı ©ảʍ.

Bắn tinh xong dươиɠ ѵậŧ vẫn còn có chút cứng, vẫn còn một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong chưa ra, miệng nhỏ của Thẩm Sơ mυ'ŧ qυყ đầυ chờ đợi một chút cuối cùng ấy.

Hứa Phóng biết chút tâm tư nhỏ này của cô, cũng mặc kệ cô, tùy ý cho cô chờ, còn mình thì móc điếu thuốc ra ngậm trong miệng, châm lửa rồi hung hăng hút mấy hơi.

Sau khi bình tĩnh hơn một chút thì Hứa Phóng lấy di động ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi thế mà Bành Vân Vân đã gọi mười một cuộc điện thoại, anh vừa định gọi lại thì cuộc thứ mười hai đến rất đúng lúc.

Anh ra hiệu cho Thẩm Sơ im lặng và sau đó nhấn nghe, tiếng gầm giận dữ của Bành Vân Vân phát ra từ trong di động.

“Anh đi đâu rồi!? Vì sao không nghe điện thoại?!!”

“Ở WC, không tiện trả lời.” Hứa Phóng nhìn quanh bốn phía, anh đúng là đang ở trong WC, lại cúi đầu, nhìn Thẩm Sơ đang ngậm dươиɠ ѵậŧ, ừ, loại tình huống này đúng thật là không tiện nghe máy.

Anh không cảm thấy mình đang nói dối, hơn nữa thái độ tức giận của bạn gái đã làm anh cảm thấy hơi bực bội, cho nên một chút cảm giác áy náy cũng không có, Bành Vân Vân nghe thấy giọng nói vân đạm phong khinh của bạn trai thì tức giận như muốn thét ra lửa, cảm giác bực bội của Hứa Phóng càng thêm cao.

Nghe thấy tiếng mắng của Bành Vân Vân dươиɠ ѵậŧ vốn nửa cương thì nay đã hoàn toàn mềm, Thẩm Sơ cho vào miệng từ gốc hút từ trong ra ngoài, hút khô đến giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng mới nhả ra.

Hứa Phóng nhìn thấy cô ăn xong liền đứng lên, bộ dáng muốn đi thì bỗng dưng lại có chút tức giận khó hiểu.

Có ý gì? Rút chim vô tình à?

Anh hất hất cô một cái, nhìn ánh mắt ngốc ngốc của cô gái thì tức giận chỉ vào khăn giấy.