Thẩm Sơ

Chương 19: Đút Ŧiиɦ ᗪịƈɦ cho cô ăn ( nửa h )

Editor: Dĩm

Dương Khải Minh có chút không được tự nhiên, đứng lên: “Có chuyện gì nói là được, khẳng định chú sẽ giúp.”

Đôi mắt Thẩm Sơ tỏa sáng, Hứa Phóng nhìn thấy tầm mắt cô gái nhìn thẳng vào giữa háng của Dương Khải Minh.

Tay nhỏ của cô không tự chủ được mà túm lấy quần cậu ta, nuốt một ngụm nước miếng: “Cháu muốn ăn……”

Trực giác Hứa Phóng cảm thấy không đúng, lập tức ngắt lời cô gái: “Thẩm Sơ!”

Hai người quay đầu lại nhìn anh, Hứa Phóng nói: “Chị Vân Vân gọi em đưa chút đồ đến WC.”

“Em cùng đi với anh, anh mua cho em đưa tới đó.”

Dương Khải Minh tưởng mua băng vệ sinh, không để ý trong lòng, lại bình tĩnh ngồi xuống tiếp tục ăn.

Hứa Phóng đưa Thẩm Sơ ra khỏi phòng riêng, tìm một góc yên tĩnh, bày ra gương mặt lạnh tra hỏi: “Vừa rồi em muốn làm cái gì?”

Thẩm Sơ thành thật nói: “Em muốn ăn chỗ đó của Dương ca.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh không em ăn thì em muốn mượn chỗ đó của Dương ca ăn một chút cho đỡ thèm”

Hứa Phóng đau đầu: “Em có biết chỗ đó là chỗ nào không, sao lại tùy tiện ăn bậy như thế.”

Thẩm Sơ ngơ ngác gật đầu: “Biết, em đã từng ăn của anh, vị rất ngon, Phóng ca anh quên rồi sao?”

“Thế thì cũng không thể tùy tiện tìm người khác để đòi ăn, như vậy là rất mất vệ sinh.”

Thẩm Sơ ủy khuất: “Nhưng mà, anh không cho em ăn nên em chỉ thể tìm người khác!”

Hứa Phóng vừa nghe thì não lập tức cảm thấy đau đớn.

Cô thế mà lại còn muốn tìm người khác.

“Anh nói lại với em lần nữa, không được ăn của anh, cũng không được phép ăn của người khác.”

Thẩm Sơ bĩu môi không đồng ý, cúi đầu im lặng nhìn mũi chân, lặng yên không một tiếng động đối kháng với Hứa Phóng.

Hứa Phóng thấy cứng không được liền thử đổi mềm mỏng, thử phân tích tâm lý với cô: “Vì sao em nhất định phải ăn nó? Là cứ nhất định phải như lần trước là cho vào miệng ăn, hay chỉ cần là tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được rồi?”

“Không ăn rất khó chịu, không có tinh thần, cả người đều cảm thấy ngứa ngáy.” Thẩm Sơ trả lời, “Ăn cái thứ trắng trắng, không ngậm cũng không sao.”

Thẩm Sơ tiếp tục nói: “Thật ra ngày hôm qua nên phải ăn rồi, từ hôm qua đã bắt đầu khó chịu, hôm nay cảm giác khó chịu càng rõ ràng hơn rồi.”

“Nhất định phải ăn mới không cảm thấy khó chịu?”

Thẩm Sơ gật đầu, cô đã hạ quyết tâm, nếu như Hứa Phóng không cho thì đêm nay sẽ lại đi hỏi Dương Khải Minh một chút, hôm nay cô nhất định phải ăn được.

Hứa Phóng lờ mờ cảm nhận được nếu như Thẩm Sơ không được ăn thì đêm nay sẽ xảy ra chuyện càng đáng sợ, anh khẽ cắn môi kéo cô gái vào WC cao nhất của trung tâm thương mại.

Tuy rằng có rất ít người vào đây nhưng Hứa Phóng vẫn cứ không yên tâm mà dùng lưng áp vào cửa, cởi bỏ thắt lưng, móc côn ŧᏂịŧ vẫn còn mềm từ trong quần ra.

Anh cầm nó sóc vài lần, côn ŧᏂịŧ có chút thức tỉnh, trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ ngẩng đầu Thẩm Sơ ngửi được một mùi tanh nồng, hốc mắt đột nhiên hơi ướŧ áŧ, gấp không chờ nổi mà ngồi xổm xuống trước người đàn ông, ngửa đầu lên dùng cái mũi dán vào côn ŧᏂịŧ mà ngửi.

“Thơm quá, thơm quá……” Biểu tình của Thẩm Sơ dần dần si mê, cô vừa vừa, vừa không khống chế được mà vươn lưỡi ra liếʍ thân gậy.

Biểu tình của Hứa Phóng nghiêm trọng, anh định kéo Thẩm Sơ dậy nhưng mà cô gái lại không chút nhúc nhích cho nên anh chỉ có thể khuyên bảo: “Em không cần liếʍ đâu, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh chờ vài phút anh làm ra cho em ăn.”

Thẩm Sơ chờ không kịp, cô chọc chọc vào dịch tuyến tiền liệt do qυყ đầυ tiết ra, sau đó dùng lưỡi liếʍ sạch chất lỏng ở trên ngón tay.: “Hiện giờ có nước chảy ra, nhưng không đủ, Phóng ca, vẫn chưa đủ……”

Thẩm Sơ túm lấy quần của anh, dùng đôi mắt đẫm lệ đáng thương nhìn anh, Hứa Phóng thật sự chịu không nổi loại ánh mắt như thế này, thân là cảnh sát nên tinh thần trách nhiệm làm anh luôn muốn thực hiện yêu cầu của phái yếu, anh siết chặt nắm tay, dùng sức nắm lấy côn ŧᏂịŧ đẩy về phía trước, ép chất lỏng trong ống dẫn tinh vào mã mắt, Thẩm Sơ lập tức ngậm lấy, ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trân quý này.

“Vẫn muốn nữa.” Thẩm Sơ tiếp tục giả bộ đáng thương.

Hứa Phóng chịu không nổi bộ dạng này nhất, đặc biệt còn là đối mặt với gương mặt này của cô, anh đành lùi một bước nhường ra điểm mấu chốt: “Chỉ có thể ăn đằng trước một chút, không thể nuốt hết vào trong miệng.”