Editor: Dĩm
Đối với chuyện Thẩm Sơ nhỏ hơn mình nhiều, Hứa Phóng luôn muốn giáo dục cô, cây gậy mát xa vốn dĩ mua cho cô, nhưng khi thấy cô chờ đợi như vậy, bỗng dưng anh không muốn mọi thứ dễ dàng như cô ước, vì vậy anh nói: “Nhưng hôm nay em về nhà không đúng giờ, nên anh phải phạt, đêm nay anh sẽ không đưa cây gậy mát xa cho em.”
Thẩm Sơ ngây người, Hứa Phóng tiếp tục nói: “Còn ở cạnh người khác giới, phải lãnh phạt hai ngày.”
Thẩm Sơ như thể nghe được giọng nói khiến mình tan nát cõi lòng.
Cô rầu rĩ không vui đi phía sau Hứa Phóng, rầu rĩ về nhà, rầu rĩ tắm rửa, Hứa Phóng không giả vờ được nữa, ngay khi trở về phòng định tắm, anh không khỏi nghĩ rằng mình quá độc ác với cô rồi sao.
Anh vừa tắm vừa do dự nên đưa cây gậy mát xa cho cô theo lời hứa không, rối rắm đi rối rắm lại, anh không thể tắm rửa thoải mái được, nước vọt lung tung, chưa tới thân mình, anh quấn khăn tắm ướt lộc cộc bước ra ngoài.
Mái tóc được lau nhỏ nước xuống, Hứa Phóng thầm nghĩ hay vẫn nên đưa cho cô cây gậy mát xa như đúng hẹn, nhưng vì ánh đèn trong phòng quá mờ ảo, nên anh không nhận ra còn người khác trong phòng.
Thẩm Sơ chớp đôi mắt to tròn, nhìn lên cơ thể thon dài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tráng kiện của người đàn ông, dáng người ấy đẹp hơn bất cứ vị khách nào cô từng thấy qua.
Đi được vài bước, cơn lạnh khiến anh không suy nghĩ nữa, trực giác từ kinh nghiệm cảnh sát lâu năm khiến Hứa Phóng nhận ra căn phòng không ổn, như đang có người nhìn chằm chằm anh, anh bước nhẹ chân, khom lưng giả vờ kéo ngăn kéo ra, rồi nhanh chóng nắm lấy cao dao nhỏ đè dưới ngăn kéo hướng đến chỗ người đang nhìn.
Thẩm Sơ sửng sốt trước hành động của người đàn ông, cô ngửa người ra sau, khiến cái ghế cũng ngã xuống, tiếng kêu “A” vang cùng cả âm thanh ghế rơi, Hứa Phóng không rảnh lo mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà vội vàng chạy tới.
Phần lưng của thiếu nữ chấm đất, hai chân cô ở trên không, váy ngủ xốc lên chùm kín đầu, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn màu vàng nhạt và cả hai bầu ngực căng tròn.
Đầṳ ѵú có màu hồng nhạt, viên bi nho nhỏ chưa dựng đứng, dù trông cơ thể cô nhỏ bé vậy, nhưng bầu ngực của cô còn lớn hơn Bành Vân Vân nhiều, hai bờ ngực ép vào nhau tạo thành rãnh sâu khiến Hứa Phóng nhớ đến cái lần Bành Vân Vân thất bại khi thủ da^ʍ cho anh bằng ngực, đồng thời lòng anh nảy sinh sự tà ác, thậm chí suy nghĩ ấy còn vi phạm đạo đức của một vị cảnh sát, nếu côn ŧᏂịŧ cắm vào rãnh ngực của Thẩm Sơ, hẳn có thể vây lấy chặt toàn bộ.
Suy nghĩ xấu xa ấy vừa lóe trong đầu, thì thứ giữa rừng rậm như quả bóng được thổi hơi vào, trướng to đến nỗi muốn nổ ra, dựng đứng thẳng tắp 90 độ trên không trung.
Thẩm Sơ ở dưới nghe thấy âm thanh người đàn ông chạy tới, đôi tay vung loạn xạ trong không trung muốn anh nâng mình dậy, nhưng trong lúc hoảng loạn, tay phải của cô đã tóm được thứ nóng bỏng ấy.
Cô “A” một tiếng, bàn tay nhỏ hơi buông ra, khi cảm nhận được người đàn ông lui về phía sau, cô lại nắm chặt tay một lần nữa, định kéo chiếc váy ngủ đang chùm trên đầu xuống.
Hứa Phóng khϊếp sợ nhìn động tác bên tay trái của cô thiếu nữ, không kịp răn dạy cô, nên anh đã nâng chân phải lên dẫm vào tay trái của thiếu nữ, ngăn cản động tác của cô.
Bàn tay trái của thiếu nữ không thể tránh thoát, nhận ra người đàn ông không có ý muốn buông ra, vì vậy giọng nói rầu rĩ vang lên từ bộ đồ: “Anh dẫm em làm gì?”
“Em buông tay ra, thì anh sẽ thả em ra.”
Thẩm Sơ biết nếu cô buông ra thì người đàn ông ấy chắc chắn sẽ cất món đồ nóng bỏng đó đi, vì vậy cô không lên tiếng, cô muốn xem rốt cuộc thứ khiến anh khẩn trương như vậy là thứ gì.
Tay phải của thiếu nữ tăng sức lực, không chỉ nắm chặt mà bàn tay ấy còn bất giác hơi di chuyển lên trước, cô ngạc nhiên khi phát hiện món đồ đó không phải đồ thật, mà bên ngoài được bao bọc một lớp da, lớp da ấy có thể chuyển động theo động tác.
Để chứng minh phỏng đoán, bàn tay đang nắm di chuyển về phía trước ba centimet, lớp da bên ngoài kéo dài, nhưng khi cô lùi về sau ba centimet, thì lớp da ấy cũng lùi lại.
Hành động kéo căng và thu lại lớp da của thiếu nữ thật ra là một thủ thuật vuốt ve cho côn ŧᏂịŧ, đối với Hứa Phóng mà nói, Thẩm Sơ đang dùng tay giúp anh bắn tinh ra.